Chương 1
Ngày cưới, tôi biết rõ ly nước mà cô em gái cùng cha khác mẹ đưa cho có chứa thuốc mê, thế mà vẫn ung dung uống cạn.
Để mặc cô ta thay tôi mặc quân lễ phục, lên xe hoa, gả thay tôi cho thiếu tướng lục quân Từ Kinh Niên.
Kiếp trước, sau khi tỉnh lại, tôi bất chấp tất cả vạch trần và tố cáo cô ta, khiến danh tiếng cô ta sụp đổ, bị điều đi nơi hẻo lánh trong đêm.
Còn tôi thì như nguyện gả vào nhà họ Từ, nhưng một năm sau lại khó sinh ở bệnh viện quân khu, cận kề cái chết.
Người chồng luôn yêu chiều tôi như trân bảo, vậy mà lại điều toàn bộ bác sĩ và y tá rời đi, ôm lấy em gái tôi cùng đứa con trong bụng cô ta bước vào phòng bệnh:
“Không phải nể mặt cha cô có địa vị trong quân khu, chỉ riêng việc cô khiến Đào Đào mất mặt trước toàn quân, tôi đã không tha cho cô rồi. Giờ cha cô bị điều tra vì vi phạm kỷ luật, cũng đến lượt cô rồi.”
Em gái tôi dẫm lên bụng tôi, cười nhạt:
“Chị à, trước đây chị khiến tôi mất hết thể diện, xuống dưới nhớ chuộc tội cho tốt nhé. Thân phận bà Từ và quyền thừa kế nhà họ Từ, từ nay sẽ là của tôi và An An.”
Tôi chết đi trong cơn đau đớn tột cùng và sự phản bội thấu tim gan.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay về buổi sáng hôm đám cưới.
…
Bên ngoài, khúc nhạc cưới vẫn náo nhiệt không ngừng.
Tôi bò dậy từ trên giường, đợi hơn nửa tiếng mới ôm đầu bước ra khỏi phòng.
Mẹ đang được người hầu đỡ đi về, vừa hay chạm mặt tôi đang đứng ở cửa phòng.
Bà còn chưa kịp lau khô nước mắt nơi khóe mắt, đã sững sờ nhìn tôi.
Cha tôi nhíu mày, là người phản ứng đầu tiên:
“Hoài Tú, sao con lại ở đây?”
Ông chỉ tay ra ngoài, kinh hãi:
“Vậy người vừa lên xe cưới nhà họ Từ là ai?”
Tôi ôm ngực, mặt đầy kinh hãi:
“Gì cơ? Có người thay con lên xe rồi à? Tối qua em gái nói không nỡ để con đi lấy chồng, tặng con một lọ tinh dầu an thần, con mới ngửi có hai lần đã ngủ mê đến giờ.”
Không khí rộn ràng xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nhìn nhau, sắc mặt biến đổi.
Mẹ tôi tức đến suýt nghẹt thở, lập tức ra lệnh cho vệ binh lôi Tạ Oánh đang định chuồn ra khỏi đám đông.
“Giỏi thật, lúc đưa dâu thì nắm chặt tay cô dâu không buông, khóc còn thảm hơn cả tôi là mẹ ruột, tôi còn tưởng là người tử tế gì, ai ngờ đúng là mẹ nào con nấy!”
Tạ Oánh quỳ rạp dưới đất, ánh mắt láo liên, lắp bắp nói:
“Phu nhân nói gì tôi nghe không hiểu, là đại tiểu thư tự ngủ quên lỡ giờ lành, sao lại đổ lên đầu Đào Đào?”
Vừa dứt lời, người hầu đã vội vàng chạy đến:
“Ông bà chủ, xe rước dâu của nhà họ Cố đến rồi, đang chờ ở cổng.”
Sắc mặt mẹ tôi lạnh xuống:
“Tô Đào đâu? Mau đi tìm người!”
Tôi cúi mắt cười nhạt.
Còn có thể ở đâu được? Tất nhiên là ở trong tân phòng của Từ Kinh Niên rồi.
Tầm này chắc còn đang động phòng.
Ánh mắt lướt qua khóe miệng Tạ Oánh không giấu nổi đắc ý, tôi càng chắc chắn.
Đúng là mẹ con hai người tính toán giỏi thật.
Trước đây Tạ Oánh nhân lúc mẹ tôi mang thai mà bỏ thuốc cha tôi để mang thai Tô Đào, nhờ đó mới bám trụ lại nhà họ Tô.
Giờ Tô Đào hạ thuốc tôi, thay đổi thân phận, cho dù tôi có tỉnh lại, bọn họ cũng đã “gạo nấu thành cơm”.
Họ để lại cho tôi hai con đường: hoặc là ngậm bồ hòn làm ngọt, hoặc thay cô ta gả cho nhà họ Cố.
Nhà họ Cố tuy không phải thế gia quân đội, chỉ là tập đoàn tài chính mới nổi, nền tảng còn mỏng,
nhưng mấy năm nay, nhiều hạng mục kinh doanh nước ngoài của anh trai tôi đều nhờ sự hậu thuẫn của nhà họ Cố.
Cha tôi rất trọng nghĩa khí, nên mới đồng ý hôn sự giữa Tô Đào và nhà họ Cố.
Cô ta tráo long đổi phượng, đem cuộc hôn nhân mình coi thường nhất nhét cho tôi.
Nếu tôi đồng ý, thì chưa đến ngày mai, tin tức đại tiểu thư nhà thủ trưởng Tô gả vào nhà họ Cố sẽ lan khắp cả cảng thành, trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.
Kiếp trước cô ta đã dùng chiêu này, muốn đạp tôi xuống đất mãi mãi.
Nhưng nhờ cha mẹ chống lưng, tôi đã phá tan lễ cưới ngay tại chỗ.
Nhà họ Từ vì nể mặt cha và anh tôi – người có thế lực cả trong và ngoài vòng pháp luật – đành phải ép người đưa Tô Đào ra ngoài khi nghi thức cưới mới làm được nửa chừng.
Tôi như nguyện trở thành bà Từ, Từ Kinh Niên cũng nâng niu tôi như trân bảo.
Khi ấy tôi còn không hay biết, người đàn ông mà tôi dốc lòng dốc dạ kia sớm đã vụng trộm với Tô Đào, còn mang thai.
Chỉ chờ thời cơ để diệt sạch nhà họ Tô.
Tiếng hô hoán của vệ binh cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:
“Phu nhân, nhị tiểu thư không có trong phòng, bộ lễ phục đặt may riêng và khăn voan cũng không thấy đâu, trang sức, giấy tờ… đều bị mang đi hết.”
“Còn nữa, tôi tìm được những đoạn chat này trong điện thoại của nhị tiểu thư.”
Cha tôi vừa mở ra xem, đã thấy đầy những tin nhắn ám muội và ảnh thân mật giữa Tô Đào với Từ Kinh Niên.
Sắc mặt ông lập tức đen kịt, giận dữ ném thẳng điện thoại vào mặt Tạ Oánh:
“Xem con gái bà làm ra cái trò gì! Cám dỗ cả anh rể của mình, làm mất mặt nhà họ Tô!”
Tin nhắn có dấu watermark mã hóa đặc biệt của riêng Từ Kinh Niên.
Hắn ta và Tô Đào làm chuyện mờ ám vốn không để lại chứng cứ, nhưng đây là thứ tôi đã lén sao lưu và thêm watermark vào từ đêm qua khi cô ta sơ ý.

