Tôi thì mặt lạnh quát lớn:

“Để họ đi!”

Giang Tư Tư liếc tôi khiêu khích, ánh mắt đầy đắc ý như thể cô ta vừa chiến thắng cả thế giới.

Tôi đứng im không nói gì, cho đến khi trợ lý hoảng hốt lên tiếng:

“Phải làm sao bây giờ? Cả ba người đều rời đi rồi, cô định chọn ai?”

Các vị khách khác cũng nhíu mày.

“Là con gái thì sớm muộn cũng phải lấy chồng. Ba người lớn lên từ bé còn không chọn cô, thì cô còn có thể gả cho ai được?”

Tôi lau nước mắt, mỉm cười nâng ly rượu chúc mọi người:

“Kính thưa quý vị, chắc hẳn ai cũng biết hôm nay ngoài là tiệc sinh nhật tôi, còn là lễ đính hôn của tôi.”

Màn hình lớn phía sau hiện lên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

“Đó chẳng phải là Hách Phi – người thừa kế nhà họ Hách ở thủ đô sao?!”

Chương 5

ba tôi vừa xử lý xong một đơn hàng trị giá cả trăm triệu, tranh thủ đúng thời điểm, mỉm cười lên tiếng:

“Đúng vậy, với thân phận con gái tôi, chỉ có người xuất sắc nhất mới xứng với nó.”

“Ba cậu nhóc kia chẳng qua là tôi thấy tội nghiệp vì không cha không mẹ mới nhận nuôi, nói là chồng nuôi từ nhỏ chẳng qua là trò cười!”

Dù ba nói vậy, nhưng nét mặt các vị khách vẫn đầy nghi ngờ.

Vài người chú bác thân thiết với ông lại bắt đầu khuyên can:

“Nói về năng lực thì Hách Phi khỏi bàn, nhưng mấy năm trước xảy ra chuyện kia…”

“Đúng vậy, ai mà chẳng biết giờ Hách Phi ở thủ đô là một kẻ tàn phế bất lực. Cậu cho con gái cưới anh ta, đến con cũng không sinh được thì sau này tài sản chẳng phải để đó cho người ngoài thừa kế sao?”

“Dù bọn tôi có nghĩ con gái không thể gánh vác nhà họ Cố, thì ít nhất cũng nên chọn một người đàn ông bình thường chứ?”

Nghe nói thì Hách Phi là Thái tử gia của giới tài phiệt thủ đô, nói thẳng ra thì chính là một phế nhân ai cũng biết.

Vậy thì… tại sao người thừa kế sản nghiệp đó không thể là tôi?

Từ lúc Thẩm Kỳ Niên thốt ra câu kia, tôi đã hiểu ra – dù tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, nhưng chẳng ai tin gia sản nhà họ Cố rồi sẽ thuộc về tôi.

Đã như vậy, chi bằng tôi chọn một người đàn ông mạnh mẽ nhưng không thể cướp quyền thừa kế – như Hách Phi.

Lúc ấy, Thẩm Kỳ Niên đang an ủi Giang Tư Tư vừa hoảng sợ, bỗng thấy tin nhắn trên điện thoại thì mặt lập tức sa sầm:

【Mau quay lại! Cố Tuyết Linh vừa công bố vị hôn phu! Không quay lại ngay thì cậu sẽ hối hận!】

Lục Tiêu và Trình Hiên cũng nhận được tin nhắn tương tự từ người thân quen.

Thẩm Kỳ Niên theo phản xạ định tắt điện thoại, nhưng đầu óc cứ quanh quẩn câu hỏi – tại sao lại nói anh ta sẽ hối hận?

Chẳng lẽ… Cố Tuyết Linh chọn Lục Tiêu hoặc Trình Hiên?

Thẩm Kỳ Niên chăm chú nhìn họ một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi lại:

【Cố Tuyết Linh chọn ai vậy?】

Phía bên kia nhanh chóng gửi tới một tấm ảnh.

Vừa nhìn thấy, đồng tử Thẩm Kỳ Niên co rút, gương mặt đầy kinh ngạc.

Lục Tiêu và Trình Hiên cũng đồng thời thốt lên:

“Cái quái gì?!”

“Cố Tuyết Linh chọn cái tên tàn phế vô dụng kia á?!”

“Không thể nào!”

Giang Tư Tư đang nép trong lòng Thẩm Kỳ Niên liếc mắt, đáy mắt lướt qua một tia đắc ý, nhưng ngoài miệng lại yếu ớt nói:

“Có phải đại tiểu thư đang giận dỗi không? Các anh bỏ tiệc sinh nhật của cô ấy vì em, chắc chắn cô ấy đang rất tức giận.”

“Hay là… các anh quay lại đi, em ở một mình cũng không sao đâu.”

Cô ta vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, khiến ba người họ lập tức mềm lòng.

Lục Tiêu thẳng tính nhất, lên tiếng đầu tiên:

“Cố Tuyết Linh giở chiêu trò còn ít sao? Tôi muốn xem thử cô ta có dám thật sự cưới tên phế nhân đó không, để xem đến lúc đó có phải khóc lóc cầu xin ba đứa tôi cưới cô ta không!”

Nghe vậy, Thẩm Kỳ Niên cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Phải rồi, Cố Tuyết Linh theo đuổi anh suốt bao năm, cứ bám riết không rời, giờ chỉ vì bỏ lỡ một bữa tiệc sinh nhật mà chịu lấy người khác? Sao có thể?

Giang Tư Tư vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Niên, thấy anh không nói gì thì đáy mắt thoáng qua một tia ghen tuông.

Cô ta tủi thân lên tiếng:

“Là em khiến đại tiểu thư chướng mắt, dù cô ấy sai người hủy hoại em thì em cũng không nên xông vào phá bữa tiệc sinh nhật của cô ấy…”

“Nếu cô ấy nói gì đó với chú Cố, cắt hết tiền sinh hoạt của các anh thì sao… hu hu hu~ Em không muốn liên lụy mọi người.”

Câu nói ấy khiến cả ba người đều sa sầm mặt.

Điều họ ghét nhất chính là bị nhắc nhở rằng họ chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu.

Lục Tiêu lạnh giọng:

“Tôi có tay có chân, dù cắt tiền cũng chẳng sao.”

Thẩm Kỳ Niên khẽ xoa đầu Giang Tư Tư an ủi:

“Đừng lo, Cố Tuyết Linh không gánh nổi sản nghiệp nhà họ Cố, cuối cùng vẫn phải cầu ba đứa tôi quay lại điều hành.”

“Nói gì mà liên lụy chứ, người có lỗi là Cố Tuyết Linh, nếu cô ta không rắp tâm hại em, thì hôm nay cũng đâu đến nỗi bị ba người bọn tôi bỏ rơi trước mặt bao người.”

Trong đầu họ, việc khiến tôi mất mặt hôm nay chẳng qua chỉ là một trận tranh cãi.

Họ không lường trước những hệ lụy sâu xa khác.