Nhưng Giang Uẩn Uẩn lập tức rơm rớm nước mắt, sợ hãi trốn ra phía sau lưng Diệp Tư Hoài, giọng run run:
“Dĩ Trĩ, cậu đừng hiểu lầm, Tư Hoài chỉ lo cho mình nên mới đưa mình đến kiểm tra thai kỳ thôi. Quan hệ bọn mình rất trong sáng.”
Tôi mặt không biểu cảm, đã hoàn toàn tê dại, chỉ khẽ gật đầu rồi im lặng.
Nhưng thái độ đó lại khiến Diệp Tư Hoài khó chịu, anh ta ngồi xuống, siết chặt lấy tay tôi, lạnh lùng nói:
“Cô có ý gì? Tôi đã nói rồi, đừng bao giờ để Uẩn Uẩn phải khóc! Cô ấy rất nhạy cảm, lời cô nói phải nhẹ nhàng mềm mỏng!”
“Đứng dậy, xin lỗi Uẩn Uẩn!”
Chẳng lẽ đến cả lời nói của tôi cũng phải do anh ta kiểm soát?
Nực cười thật.
Tôi quay mặt sang hướng khác, không chịu nói lời nào, nước mắt uất ức tràn bờ mi.
Diệp Tư Hoài nhìn tôi chằm chằm, sự tàn nhẫn trong mắt dần rút đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài bất lực.
“Chỉ cần cô xin lỗi, tôi sẽ lập tức rút lại hết tin đồn.”
Rút lại bây giờ thì còn có ích gì nữa? Tôi đã mất mặt trước bàn dân thiên hạ, ảnh của tôi cũng bị anh ta phát tán đi khắp nơi rồi.
Nhưng tôi hiểu rõ, nếu không xin lỗi, Diệp Tư Hoài chắc chắn còn có thể khiến tôi sống không bằng chết thêm nữa.
Tôi từ từ đứng dậy, bụng đau quặn khiến tôi không thể đứng thẳng, chỉ có thể cúi gập người, nghiến răng nói từng chữ:
“Xin lỗi…”
Tôi không nợ gì Giang Uẩn Uẩn, càng không nợ Diệp Tư Hoài. Câu xin lỗi này, coi như là để giữ lại cho mình một con đường sống.
Tôi vừa định ngẩng đầu thì trước mắt bỗng tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong biệt thự của Diệp Tư Hoài.
Bên cạnh là bác sĩ riêng của anh ta, ánh mắt ông ta đầy phức tạp.
“Cô như thế này thì đứa bé chắc chắn không giữ được rồi. Giữ được mạng sống của chính mình đã là may mắn.”
“Về sau… cố mà biết quý trọng thân thể.”
Ngay cả ông ta cũng cho rằng tôi là loại đàn bà như vậy, nhưng tôi lại chẳng thể mở miệng giải thích.
Chuyện này đã in sâu vào trong đầu họ, dù có nói thêm cũng chỉ là vô ích.
Diệp Tư Hoài bất ngờ bước vào. Bác sĩ khẽ gật đầu với anh ta, vừa định nói:
“Phu nhân đã bị sảy…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Tư Hoài lạnh lùng cắt ngang.
“Ôn Dĩ Trĩ, em nghỉ ngơi cũng đủ lâu rồi, chắc cũng nên hồi phục sức khỏe rồi chứ? Từ nay về sau, Uẩn Uẩn sẽ sống cùng trong nhà. Tối nay anh tổ chức tiệc chào mừng cho cô ấy, là nữ chủ nhân trong nhà, em nhất định phải có mặt để đón tiếp.”
Không chờ tôi từ chối, Diệp Tư Hoài ném cho tôi một chiếc váy dạ hội rồi quay người bỏ đi.
Buổi tối, tôi miễn cưỡng mặc lễ phục, đến tham dự buổi tiệc.
Tôi vốn định tìm một góc vắng, lặng lẽ ngồi yên, không ai chú ý.
Nhưng Giang Uẩn Uẩn vừa nhìn thấy tôi đã cất tiếng gọi to:
“Dĩ Trĩ đến rồi à? Mau lại đây, sau này trong nhà phải nhờ cậu chăm sóc nhiều đó nha!”
Ngay lập tức, hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Những ánh nhìn đó khiến toàn thân tôi run rẩy không ngừng.
Tôi cúi gằm đầu vì sợ hãi. Giang Uẩn Uẩn nhanh chóng chạy đến, giả vờ thân mật nắm lấy tay tôi.
“Dĩ Trĩ, lên sân khấu nói vài lời chào đón mình được không? Nếu không được cậu hoan nghênh, mình cũng không dám ở lại đây đâu.”
Tôi cứng đờ người, lắc đầu, chuyện này khác gì đem tôi ra xử tử trước mặt bao người?
Giang Uẩn Uẩn lập tức rơi nước mắt, tỏ vẻ đáng thương.
Diệp Tư Hoài đau lòng đến cùng cực, nghiến răng quát tôi:
“Cô còn muốn tôi rút lại tin đồn không?”
Đến giờ phút này, rút hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng tôi sợ Diệp Tư Hoài lại dùng thêm những thủ đoạn tàn nhẫn hơn.
Thế nên tôi lê từng bước nặng trĩu, chậm rãi bước lên sân khấu.
Tôi nắm chặt lấy chiếc váy trong tay.
Dù không dám ngẩng đầu lên, tôi vẫn cảm nhận rõ từng ánh mắt khinh bỉ, từng lời nói nhơ bẩn rỉ rả khắp nơi.
Tôi cố gắng vượt qua nỗi sợ:
“Tôi… rất hoan nghênh Giang Uẩn Uẩn đến sống cùng gia đình.”
Nói xong, tôi lập tức chạy vội xuống sân khấu. Nhưng ngay giây tiếp theo, phần hông và dây váy bỗng nhiên bung toạc!
Tôi gần như trần trụi trước ánh mắt của cả hội trường.
Mọi người đồng loạt cười ầm lên, miệng toàn những lời chửi rủa cay độc:
“Quả không hổ danh là con đàn bà lẳng lơ, giữa tiệc cũng tranh thủ gạ gẫm đàn ông.”
“Nó coi anh Diệp là gì vậy? Nếu là tôi, tôi đã ly hôn từ lâu rồi, thứ đàn bà rác rưởi như vậy ai thèm!”
Đầu óc tôi trống rỗng, hoảng loạn che tạm người bằng mảnh vải rách.
Diệp Tư Hoài đứng im, nét mặt lạnh tanh, như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt đến không thể thở nổi.
Tại sao chứ?
Tôi đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, ngoan ngoãn vâng lời, tại sao vẫn phải bị xé xác ném vào địa ngục thế này?
Tôi run rẩy quỳ rạp dưới đất, nỗi buồn đã vượt qua cả ranh giới nước mắt. Tôi thậm chí không khóc nổi nữa.
Diệp Tư Hoài từ tốn bước tới, cúi người xuống, lạnh lùng nói:
“Dĩ Trĩ, chỉ có như vậy, em mới hoàn toàn chấp nhận Uẩn Uẩn, mới không còn đủ tự tin để chống lại cô ấy.”
“Anh làm tất cả mọi chuyện này, chỉ vì không muốn Uẩn Uẩn phải chịu thiệt thòi. Anh cũng phải có lời giải thích với các anh em dưới suối vàng.”