Bởi người đó là người thân — người anh cô yêu quý nhất.

Vũ Phong sau khi phát hiện Tô Hiểu rơi vào đường dây vay nặng lãi trong trường, đã suy sụp tinh thần nghiêm trọng, rồi trong lúc hoảng loạn, vô tình gây ra tai nạn với chính em gái mà anh luôn bảo vệ.

9
Tối hôm đó, cảnh sát phát lệnh truy nã Vũ Phong, và trong quá trình khám xét nơi ở của anh ta, họ đã phát hiện một lượng lớn tài liệu theo dõi liên quan đến bảy nạn nhân: thói quen sinh hoạt, thời khóa biểu, cùng với ghi chép giám sát về tòa nhà học cũ.

Thậm chí còn tìm thấy một ít hóa chất chưa sử dụng hết.

Chuỗi bằng chứng… dường như một lần nữa khép kín một cách hoàn hảo.

Kẻ báo thù chính là Vũ Phong — vì muốn trả thù cho em gái Tô Hiểu, hắn đã lên kế hoạch cho mọi chuyện.

Trong buổi họp báo, đội trưởng Trần nặng nề tuyên bố:

Vũ Phong – nghi phạm chính – đã tử vong khi chống lệnh bắt giữ.

Vụ án chính thức khép lại.

Tôi — với tư cách là “người sống sót vô tội” — nhận được vô số lời an ủi.

Cố Uyên, với màn biện hộ xuất sắc và những “manh mối then chốt” mà anh đưa ra, một lần nữa trở thành luật sư anh hùng trong mắt công chúng.

Tối hôm đó, tại căn hộ của Cố Uyên.

Anh đưa cho tôi một ly nước ấm, ánh mắt mang theo điều gì đó phức tạp — không còn là sự dịu dàng đơn thuần, mà ẩn chứa một sự dò xét, xen lẫn chút mệt mỏi… như thể đã hiểu ra điều gì đó.

“Tiểu Vi, bây giờ nơi này chỉ còn hai ta.”

Giọng anh nhẹ nhàng, “Vũ Phong thật sự đã chết. Không ai đối chứng.

Tất cả các bằng chứng đều chỉ đúng vào hắn. Đúng đến mức… như thể đó là một món quà được chuẩn bị sẵn sàng.”

Tôi không đáp, chỉ nghi hoặc nhìn anh.

Anh tiếp tục chậm rãi nói:

“Ngay từ đầu, anh đã không tin vào chuyện có ‘người thứ chín’.

Cảnh sát sau đó mới điều tra ra mối quan hệ giữa em và Tô Hiểu, quyền lực gia đình nuôi em…

Nhưng anh đã biết tất cả từ trước.”

Anh hít sâu một hơi.

“Anh đã không nói với cảnh sát. Vì anh từng hứa với Tô Hiểu — rằng anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi lập tức ngẩng phắt đầu lên.

“Đúng vậy, anh và Tô Hiểu từng yêu nhau. Trước khi cô ấy gặp chuyện.”

Nỗi đau thật sự hiện rõ trên gương mặt Cố Uyên.

“Khi đó, bọn anh đã lên kế hoạch cho tương lai.

Sau khi cô ấy mất, anh bắt đầu điều tra. Anh biết Vương Triết và lũ người kia đã làm gì với cô ấy.

Anh cũng từng nghi ngờ vụ tai nạn đó không phải ngẫu nhiên.”

“Anh tiếp cận gia đình nhận nuôi em, trở thành anh trai kế của em…

Một phần là để tìm ra sự thật cái chết của Tô Hiểu.

Một phần là… để bảo vệ em.”

Không gian trong phòng chìm trong tĩnh lặng chết người.

Tôi nhìn anh, nét yếu đuối trên gương mặt dần biến mất, thay vào đó là một sự bình thản đến lạnh lẽo.

10
“Bảo vệ tôi ư?”

Tôi khẽ cười, giọng không mang theo chút nhiệt độ nào.

“Anh… thật sự nghĩ những gì anh điều tra ra được… là toàn bộ sự thật sao?”

“Anh thật sự tin rằng Vũ Phong ‘tình cờ’ xuất hiện đúng lúc, ‘tình cờ’ để lại đầy đủ chứng cứ, rồi ‘tình cờ’ chết đúng lúc nhất?”

Tôi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm ngoài kia.

“Từ ngày Tô Hiểu chết, tôi đã biết… không thể trông cậy vào pháp luật hay công lý.

Bảy người đó — từng đứa một — đều đáng chết.

Nhưng chỉ giết chúng… thì quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng cho chúng rồi.”

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang bàng hoàng của Cố Uyên.