“Trình Lộ, tôi hy vọng sau này cô đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Thanh Thanh nữa!”
“Cô tốt nhất nên tránh xa con gái tôi ra. Người như cô hoàn toàn không xứng làm mẹ!”
Anh kéo Thanh Thanh theo, dập cửa bỏ đi, tiếng bước chân dậm xuống sàn vang “thình thịch” khắp phòng.
Họ vừa đi khỏi, tôi không kìm được nữa, nôn hết số trái cây vừa ăn ra.
Nhắm mắt, bình tĩnh lại rất lâu, tôi mới gọi điện cho trợ lý của Trì Duệ.
“Trợ lý Lý, năm đó tôi và Trì Duệ ly hôn, anh ấy cho tôi bao nhiêu tiền bồi thường?”
Người đàn ông bên kia rõ ràng nghẹn lại.
Một lúc sau, anh ta hít sâu, giọng nhẹ đi:
“Cô Trình, xin lỗi…
Năm đó Tổng Trì đã đưa cho cô mười triệu tiền mặt và một căn biệt thự, nhưng cô Lục đã cưỡng ép chiếm hết số đó…
Nhà họ Lục có quyền có thế, lấy tương lai của tôi và gia đình ra uy hiếp. Tôi chỉ là một người làm thuê… cô Trình, thật sự xin lỗi cô…”
Tôi tỏ ý hiểu:
“Tôi biết rồi, tôi không trách anh.
Nhưng tôi hy vọng anh có thể tìm thời điểm thích hợp nói chuyện này cho Trì Duệ biết.
Trợ lý Lý, đây là món nợ anh thiếu tôi và Thanh Thanh.”
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, anh ta khẽ đáp: “Vâng.”
Cúp máy xong, tôi ngã phịch xuống sofa.
Ký ức như đèn kéo quân lần lượt hiện ra trước mắt.
Câu chuyện của tôi và Trì Duệ thật ra rất bình thường.
Chỉ là tôi thích anh ấy, còn anh ấy lại yêu người khác.
Tôi thầm thương anh ba năm, cuối cùng nhân lúc “ánh trăng sáng” của anh – Lục Song Song – ra nước ngoài du học, tôi chen chân vào.
Chúng tôi kết hôn, rất nhanh có một cô con gái đáng yêu, ánh mắt Trì Duệ nhìn tôi cũng ngày càng dịu dàng.
Đúng lúc mọi thứ bắt đầu tốt đẹp, “ánh trăng sáng” của anh quay về nước.
Sau đó là câu chuyện cũ rích: tôi buộc phải ly hôn với Trì Duệ.
Anh cũng không giống trong tiểu thuyết “truy thê hỏa táng tràng” mà người ta hay kể.
Điều duy nhất khiến tôi bất ngờ là ba năm sau ly hôn, anh vẫn chưa kết hôn với Lục Song Song.
Tôi chưa từng nghi ngờ tình yêu Trì Duệ dành cho Thanh Thanh, nhưng tình yêu ấy luôn ngắn ngủi.
Hơn nữa bên cạnh còn có Lục Song Song suốt ngày xúi giục, tôi không dám đánh cược.
Tôi cũng không nỡ bỏ đứa con gái mình vất vả sinh ra mà đi một mình.
Vì vậy khi ly hôn, tôi đã kiên quyết mang Thanh Thanh theo.
Tôi có công việc, đủ khả năng nuôi hai mẹ con.
Môi trường căn nhà này cũng không đến mức tệ hại như Trì Duệ nói, chỉ là không bằng biệt thự hạng sang nhà họ Trì.
Ý nghĩ dần mơ hồ, tôi lim dim ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ làm tỉnh giấc.
Giọng Trì Duệ cực kỳ trầm thấp, mang theo sự lạnh lẽo:
“Trình Lộ, cô đúng là ác quỷ!”
“Cô dám bạo hành con gái tôi! Thanh Thanh mới bao nhiêu tuổi mà cô nỡ ra tay đánh nó? Bảo mẫu lúc tắm cho con bé nhìn thấy những vết bầm tím trên người nó mà rơm rớm nước mắt.
Còn cô, cô là mẹ ruột của nó, sao nỡ…”
Đến cuối câu, tôi nghe ra trong giọng anh có chút nghẹn ngào.
Tôi đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bình thản đáp:
“Tôi chỉ đang dạy nó làm việc thôi. Nó quá ngu ngốc, thế nào cũng không học được.”
“Đồ khốn!” Trì Duệ trực tiếp văng tục. Nghĩ đến phong thái quý ông của anh ta trước kia, tôi không kìm được khẽ cười.
“Cô còn mặt mũi cười à? Trình Lộ, tôi nói cho cô biết, cô bạo hành con gái như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Nói xong, anh dứt khoát cúp máy.
Tôi chờ sự trả thù của anh.
Nhưng đợi suốt ba ngày, thứ tôi nhận được chỉ là một cuộc điện thoại từ cấp trên: tôi bị sa thải.
Tôi cười nhạt. Dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, có việc hay không còn quan trọng sao?
Nửa tháng sau, khi tôi từ bệnh viện trở về, bất ngờ thấy Trì Duệ đang đứng chờ trước cửa nhà mình.
Lần này, anh không còn tức giận quát tháo tôi nữa, chỉ dùng ánh mắt dò xét, nhìn tôi chằm chằm không ngừng.
Một lúc lâu sau, Trì Duệ lên tiếng, giọng mang theo chút do dự:
“Trình Lộ, cô thật sự hiểu con gái chúng ta chứ?”
“Thanh Thanh dịu dàng, nghe lời, thành tích học tập năm nào cũng đứng đầu lớp. Sao cô lại nói con bé học kém?”
“Tôi vốn tưởng cô không quan tâm nó, không biết tình hình học tập của nó. Nhưng lại nghe nói họp phụ huynh lần nào cô cũng tham dự, cô giáo chủ nhiệm còn nói cô thường xuyên hỏi thăm tình hình của Thanh Thanh ở trường.”
“Vậy nên Trình Lộ, tại sao cô lại cố ý nói như vậy?”
Tôi cụp mắt xuống, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Giây lát sau, tôi cố ý nở nụ cười châm chọc:
“Trì Duệ, lời tôi nói có quan trọng sao? Anh đã từng tin lời tôi nói chưa?”
Nghe vậy, sắc mặt Trì Duệ khựng lại, dường như nhớ ra điều gì đó, gương mặt lập tức trở nên khó coi.