10
Sáng hôm sau, anh ôm bó hoa đến công ty, nhưng bị hai bảo vệ chặn lại.
“Anh không được vào.”
Anh nhíu mày, giọng lạnh tanh:
“Không biết tôi là ai à? Mấy người đang nói cái quái gì vậy?”
Bảo vệ lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn chắn trước mặt anh, không nhúc nhích.
“Xin lỗi, bọn tôi chỉ làm theo lệnh.”
Chu Tiêu không muốn tốn thời gian, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý:
“Tôi đang ở dưới sảnh công ty, xuống đón tôi!”
Giọng trợ lý trong điện thoại ngập ngừng:
“Chu… Chu tổng, hay là anh cứ về trước đi ạ. Tuần sau là thời điểm quyết định rồi, mọi người đều rất bận…”
Chu Tiêu nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy như không tin nổi vào tai mình.
“Tôi là CEO của công ty, cậu bảo tôi đi về? Ai ra lệnh?”
Trợ lý khẽ đáp:
“Sáng nay đã họp hội đồng cổ đông và ban giám đốc bất thường. Lấy lý do là quyết sách sai lầm trong dự án năm ngoái gây tổn thất nghiêm trọng cho công ty, họ đã bãi nhiệm chức vụ CEO của anh.”
“Cái gì cơ?!”
Chu Tiêu sững lại một giây, rồi lập tức nghiêm giọng quát:
“Không thể nào! Chỉ cần Lê Tuệ có mặt, chỉ cần cô ấy phản đối, thì không thể thông qua được nghị quyết đó!”
Trợ lý không đáp.
Chu Tiêu cau mày: “Tổng giám đốc Lê hôm nay không tham dự à?”
“Có tham dự.”
“Cô ấy phản đối cũng vô ích sao?”
“…Tân CEO chính là tổng giám đốc Lê.”
Chu Tiêu chết sững.
Khoảnh khắc đó, cảm giác rối bời pha lẫn hoảng loạn giống như đêm hôm trước bỗng dâng lên trong lòng anh.
Một cảm giác khiến anh khó chịu vô cùng, thậm chí là bài xích.
Anh lắc mạnh đầu, cố dẹp bỏ cơn cảm xúc đó xuống.
Thay vào đó là cơn giận ngùn ngụt bốc lên.
Lần này Lê Tuệ làm hơi quá rồi!
Anh không rõ cô dùng cách gì để thuyết phục các cổ đông và lãnh đạo cấp cao, nhưng việc nhà là việc nhà, công việc là công việc.
Dù thế nào cũng không thể mang sự nghiệp cực khổ gầy dựng bao năm ra làm công cụ trút giận!
Anh đứng yên một lúc với gương mặt lạnh tanh, rồi tiện tay đưa bó hoa cho một đôi tình nhân đi ngang, sau đó quay người rời đi.
Trợ lý vừa nãy còn nói mọi người đều đang bận chuẩn bị cho “ngày cuối cùng” — điều đó chứng tỏ mọi thứ vẫn đang được tiến hành theo kế hoạch.
Dù sao thì tuần sau vẫn là lễ cưới.
Anh không tin Lê Tuệ sẽ ngang bướng đến cùng.
Suốt một tuần sau đó, anh tắt điện thoại, một mình đến ở trong resort trên núi ngoài ngoại ô.
Về chuyện Hạ Ninh, anh sẵn sàng chân thành nhận lỗi vì hành vi vượt ranh giới.
Nhưng với chuyện cô tự ý thay CEO — anh nhất định phải thể hiện rõ lập trường.
Tối trước ngày cưới, anh mới bật lại điện thoại.
Điều anh tưởng tượng — hàng loạt tin nhắn của Lê Tuệ — hoàn toàn không xuất hiện.
Ngược lại, chỉ có vài tin từ Hạ Ninh.
Cô ta hỏi anh đang ở đâu, nói rằng lo lắng cho tình trạng của anh, rồi lại nhắn vài dòng thể hiện mong muốn cùng anh đối mặt tất cả.
Anh chỉ đơn giản trả lời: [Đừng lo.]
Sau đó, anh nhìn tên Lê Tuệ rất lâu, rồi bỗng nhận ra một điều:
Kể từ đêm hôm đó đến giờ…
Anh chưa từng gặp lại cô, cũng chưa nghe thấy giọng cô một lần nào.
Bao nhiêu năm qua, họ gần như ngày nào cũng bên nhau, chưa từng xa nhau lâu đến vậy.
Một nỗi cô đơn trống rỗng từ đáy lòng len lỏi dâng lên.
Thậm chí còn xen lẫn chút tủi thân.
“Lê Tuệ…”
Anh nghe chính mình khẽ gọi tên cô.
“Ngày mai… ngày mai rồi chúng ta sẽ lại trở về như trước…”
11
Ngày cưới.
Sáng sớm, anh đã mặc xong bộ lễ phục chú rể đã chuẩn bị từ trước, đứng trước gương chỉnh sửa từng nếp gấp, đến khi hoàn toàn hài lòng với hình ảnh của mình.
Trên đường lái xe đến nhà thờ, anh cứ mường tượng cảnh khi gặp lại Lê Tuệ sẽ phải nói gì, làm gì.
Lần đầu tiên họ giận nhau lâu đến thế, xa nhau lâu đến thế.
Chắc lúc này cô cũng đang bồn chồn chờ anh.
Biết đâu, cô đang mặc váy cưới, đứng ở cửa nhà thờ ngóng trông anh từng phút.
…
Nhưng nhà thờ trống rỗng.
Cửa chính đóng chặt, không một bóng người.
Anh đứng ngây ra đó, chết lặng.
Có lúc, anh nghi ngờ thế giới này không còn thật nữa.
Địa chỉ không thể sai.
Nhà thờ này là nơi cả hai cùng chọn.
Họ từng đến đây rất nhiều lần.
Lê Tuệ từng đứng dưới gốc cây lớn trước cổng, nghiêng đầu cười và hỏi anh:
“Chu Tiêu, chúng ta thật sự sắp kết hôn sao? Từ nay chúng ta sẽ thực sự là người một nhà, hợp pháp luôn đúng không?”
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho cô.
Vẫn không ai bắt máy.
Anh muốn nhắn tin cho cô, nhưng phát hiện tay mình run đến mức không thể gõ nổi một chữ.
“Chu Tiêu.”
Có người gọi anh.
Anh giật mình, quay đầu lại đầy hy vọng.
Lại là Hạ Ninh.
Cô đứng đó, ánh mắt phức tạp.
Chu Tiêu cau mày, giọng không vui:
“Sao cô lại đến đây? Hôm nay là lễ cưới của tôi. Lê Tuệ không thích cô, cô đến sẽ khiến cô ấy không vui.”
Hạ Ninh từ từ bước đến, mặt đầy xót xa, đưa tay định ôm anh:
“Chu Tiêu, về đi thôi, hôm nay không có lễ cưới đâu.”
Chu Tiêu nghiêng người tránh, quát lên:
“Cô nói bậy gì vậy?!”
Hạ Ninh khẽ thở dài, cúi đầu lấy điện thoại ra.
“Đây là livestream buổi ra mắt sản phẩm của Lê Tuệ hôm nay. Cô ấy đã công khai tuyên bố hủy hôn rồi…”
Chu Tiêu nghi hoặc nhận lấy.
Trong phòng livestream.
Lê Tuệ đang giới thiệu sản phẩm mới của công ty.
Cô không còn mặc đồ công sở nghiêm túc như mọi khi, tóc đã cắt ngắn, mặc áo hoodie, nụ cười rạng rỡ, trông thoải mái và tự do lạ thường.
Bình luận dồn dập tràn màn hình:
【Thật sự hủy hôn rồi à? Không phải chiêu truyền thông đấy chứ? Một công ty chưa niêm yết mà ngày đầu phát sóng đã có hơn 10 vạn người xem thì ngoài nhờ drama thì còn nhờ gì nữa?】
【Nói linh tinh gì vậy! Tổng Lê vừa nói rõ rồi, vì bên nam làm chuyện không thể tha thứ nên cô ấy quyết định hủy hôn.】
【Chuẩn, là phụ nữ tôi thấy chị ấy siêu bản lĩnh. Nói chia tay là chia tay. Còn livestream giới thiệu sản phẩm với tư cách CEO mới. Không phải “nữ chính hệ đại nữ chủ” thì là gì?】
【Sự nghiệp có rực rỡ đến đâu thì vẫn là người phụ nữ bị bỏ rơi thôi. Thế trước đây truyền thông rầm rộ về tình yêu từ trại mồ côi tới lễ đường là để làm gì? Từng nói sản phẩm này mang cảm giác được người yêu bảo vệ, giờ thì sao?】
Lê Tuệ mỉm cười đọc lên dòng bình luận cuối cùng, sau đó nhìn thẳng vào camera, bình thản nói:
“Sản phẩm của công ty tôi luôn xuất phát từ cảm nhận của phụ nữ. Từ sự bảo vệ của gia đình, của bạn bè, đến người yêu. Và bây giờ, cuối cùng chúng tôi đã nhận ra — sự bảo vệ lớn nhất của người phụ nữ, không đến từ bên ngoài, mà phải đến từ chính bản thân mình.”
“Vì vậy, thông điệp sản phẩm lần này là: Yêu chính mình! Chỉ tình yêu với bản thân mới là sự bảo vệ mạnh mẽ nhất của phụ nữ.”
Màn hình im lặng trong vài giây.
Sau đó bình luận như vỡ òa:
【Nói hay quá! Chính mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất.】
【Đúng, đừng chỉ tìm kiếm tình yêu từ bên ngoài, hãy học cách yêu bản thân trước!】
【Tôi là một phụ nữ từng ly hôn, tôi hoàn toàn đồng tình với lời cô ấy. Đàn ông chỉ là phụ kiện cuộc đời thôi, bẩn rồi thì dứt khoát vứt bỏ, đừng như tôi — dây dưa đến phát điên.】
【Tôi thích khẩu hiệu này, Yêu chính mình! Tôi sẽ đặt mua!】
【Chốt đơn luôn! Tôi cũng mua!】
Chu Tiêu sững người nhìn vào hình ảnh của Lê Tuệ trên màn hình.
Bỗng dưng cảm thấy… mình không còn nhận ra cô nữa.
Cô gái năm nào từng là người ít nói nhất, ngoan ngoãn nhất, trầm lặng nhất trong trại trẻ mồ côi.
Hồi đó, anh thấy cô đáng thương nên muốn bảo vệ, từng vô tư nói với cô: “Từ giờ em là em gái của anh, giống như Chu Vân vậy.”
Và trong suốt khoảng thời gian chật vật nơi xã hội, cô chính là người đồng hành trung thành nhất của anh.
Anh từng đứng trước biển, hét lên trong giận dữ, rồi quay đầu hỏi cô:
“Em có tin không? Một ngày nào đó anh, Chu Tiêu, nhất định sẽ trở thành CEO của một công ty niêm yết!”
Cô chớp đôi mắt sáng long lanh, gật đầu.
“Em tin. Chắc chắn anh sẽ làm được.”
Họ đã từng gần gũi đến thế — là người thân, người yêu, là bạn đồng hành.
Vậy mà…
Vậy mà giờ đây, anh thậm chí không thể nhìn thấy cô nữa?
Lúc này đây.
Cái cảm giác tuyệt vọng và hoảng sợ mà suốt thời gian qua luôn len lỏi vào lòng anh trong những khoảnh khắc đặc biệt, bị anh ép buộc chèn xuống…
Cuối cùng cũng ồ ạt tràn lên như sóng lũ, nhấn chìm tất cả.