Tôi tự mình lần theo trí nhớ tìm đến nơi cũ, phát hiện quán nướng ngày nào giờ đã trở thành một nhà hàng đông khách nườm nượp.
Bên trong người ra người vào, tôi đứng lưỡng lự trước cửa.
Bà chủ quán nhận ra tôi, niềm nở mời vào, hỏi sao không đi cùng bạn trai.
Tôi cười khẽ nói anh ấy bận, nhận lấy thực đơn bà đưa, chọn vài món đơn giản.
Khi thanh toán, bà chủ vẫn chỉ lấy nửa giá, còn dặn lần sau nhớ dẫn Tần Phong theo.
Bà chủ vẫn giản dị, dễ mến như xưa, mùi vị đồ nướng cũng vẫn tuyệt như trước.
Những điều đó, tôi không kể với Tần Phong.
Tần Phong gọi điện cho tôi đúng lúc tôi vừa hóa trị xong, đang nằm co ro trên ghế trong bệnh viện, phải lần mò rất lâu mới bấm nghe được.
“Em đi đâu mà bên đó ồn thế?”
Giọng anh đầy bực bội.
Tôi cố gắng mở mắt, quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên đang quỳ gục dưới đất, vừa ôm ngực vừa khóc nức nở, đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng nào đó trong bệnh viện.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang vọng cả hành lang, ai nghe cũng thấy đau lòng.
Ánh đèn trước mắt mờ mờ ảo ảo, nhưng tôi vẫn nhìn rõ những dòng nước mắt dài trên má bà ấy — đỏ như máu.
Con bà ấy gặp tai nạn xe, không qua khỏi.
“Có một cô bác đang khóc, khóc đau lòng lắm.”
Tôi thu lại ánh nhìn, giọng khàn đặc, tôi cũng muốn khóc lắm, nhưng cố nén.
Giọng Tần Phong đầy thờ ơ.
“Loại đàn bà trung niên ấy chỉ biết khóc lóc gây chuyện.”
Tôi không trả lời, anh cũng không quan tâm.
Có vẻ như nhớ ra điều gì, anh đổi giọng:
“Dạ dày em đỡ hơn chưa?”
“Đợi anh xử lý xong công việc, để anh bảo người đưa em đi bệnh viện khám nhé?”
Tôi cố nén cơn đau và cảm giác buồn nôn, chống tay ngồi dậy.
“Không cần phiền vậy đâu, em đỡ nhiều rồi.”
“Tùy em.”
Tần Phong lạnh nhạt cúp máy.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra, Tần Phong đã không còn là người đàn ông từng đau lòng vì tôi đến rơi nước mắt nữa.
Những lời hứa ngày xưa, chỉ có giá trị vào đúng khoảnh khắc anh thốt ra.
4
Tôi không nên nuôi thêm bất kỳ hy vọng nào vào Tần Phong nữa.
Tiền tiết kiệm cạn dần theo mỗi lần hóa trị, tôi không còn khả năng chi trả cho đợt điều trị tiếp theo.
Khoảng thời gian đó, tôi không gặp lại Tần Phong, anh cũng không gọi lấy một cuộc.
Tôi thấy trên mạng, anh và Cố Bắc Mạt ngày càng quấn quýt.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi tìm anh để đòi tiền.
Thời điểm công ty anh chưa kiếm được tiền, là tôi nuôi anh, anh vốn đã nợ tôi.
Bây giờ anh thay lòng, nợ ấy lại càng lớn hơn.
Tôi hỏi trợ lý của anh địa điểm, mang theo tờ hóa đơn viện phí rồi đi thẳng đến đó.
Khách sạn sang trọng lấp lánh ánh vàng, tôi phải vòng vèo mấy lượt mới tìm được đúng phòng.
Khi tôi giơ tay định gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói.
“Thời Vi đã ở bên cậu ngần ấy năm, bây giờ công ty cậu cũng ổn định rồi, có phải hai người cũng sắp cưới chưa?”
Trong phòng, không ít người cười cợt phụ họa, bảo khi tụi tôi cưới nhớ báo để họ mừng lớn.
Thế nhưng ngay sau đó, giọng Tần Phong lè nhè vì say vang lên, mang theo tiếng cười khinh thường.
“Tôi không thể nào cưới Thời Vi đâu.”
“Cô ta giống hệt cái hầm ẩm thấp khi xưa, lúc nào cũng khiến tôi nhớ lại quãng thời gian kinh tởm ấy.”
“Tôi định cầu hôn Cố Bắc Mạt. Dạo này sẽ tìm cái cớ đá Thời Vi. Cô ta là kiểu người từ nhỏ đến lớn chưa từng được yêu thương, sống nội tâm tiêu cực. Lúc chia tay chỉ cần đổ hết lỗi lên đầu cô ta, nhất định cô ta sẽ tin là lỗi của mình.”
Tay tôi rút lại trước khi kịp chạm vào cánh cửa, nước mắt không thể kìm được mà tuôn trào.
Thì ra đây là cách Tần Phong lên kế hoạch.
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng, quá khứ tan vỡ của mình lại trở thành con dao trong tay anh.
Tôi lau khô nước mắt, cẩn thận gấp lại tờ hóa đơn viện phí cho vào túi, rồi không do dự đẩy cửa bước vào.
Căn phòng lập tức im phăng phắc, hàng loạt ánh mắt sững sờ nhìn tôi.
Tần Phong như tỉnh hẳn rượu, đứng bật dậy nhìn tôi.
“Sao em lại tới đây?”
Bạn bè Tần Phong lần lượt đứng lên trong sự lúng túng, tôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn mỉm cười, nheo mắt.
“Đến đòi tiền.”
Tôi nhìn lướt một vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng ánh mắt lại trên người Tần Phong, thẳng thắn nói.
“Em đến đòi tiền. Rất nhiều tiền mới đủ.”
Tần Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy khinh ghét chẳng buồn che giấu.
“Thời Vi, em từ bao giờ trở thành loại người này hả?”
“Loại người nào?” Tôi nhếch môi. “Chẳng phải anh nợ em sao?”
“Ngày xưa công ty anh chưa có đồng nào, là em nuôi anh sống qua ngày.”
Tôi điềm tĩnh nói ra những điều mà Tần Phong muốn giấu nhất.
“Đủ rồi!”
Tần Phong tức đỏ mặt, giận đến mức không kiềm được.
Trong thời gian hóa trị, tôi thường xuyên thấy báo chí tung hô Tần Phong trên điện thoại.
Anh mặc vest, được ca tụng là mang khí chất công tử nhà giàu, như nhân vật chính bước ra từ tiểu thuyết.
Nhưng anh quên mất rằng — chỉ cần cởi bỏ lớp vỏ ấy, Tần Phong và tôi, người mà anh coi thường, thật ra chẳng khác gì nhau.
Có lẽ không muốn mất mặt trước bạn bè, Tần Phong kéo tay tôi lôi ra ngoài.
Anh tức tối gắt lên:
“Rốt cuộc em muốn gì hả!”
Tôi không biểu cảm gì, lặp lại lời mình vừa nói.
“Đòi tiền. Một triệu. Một đồng cũng không thiếu.”
Tần Phong bật cười lạnh, giận dữ rút một chiếc thẻ ngân hàng trong ví ra rồi ném thẳng vào mặt tôi.
“Ba triệu. Cầm rồi cút.”
Tôi nhặt thẻ lên, nhìn anh thật lâu, rồi bất ngờ giơ tay tát anh một cái không chút do dự.
Âm thanh vang dội của cái tát vang lên giữa hành lang. Tần Phong bị tát lệch cả đầu, sững người quay lại nhìn tôi.
“Em lại phát điên gì nữa đấy?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh.
“Không phải anh từng nói à? Nếu còn nổi nóng với em, em cứ tát anh.”
Ba mẹ tôi trước khi ly hôn thường xuyên cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau loạn cả nhà.
Tiếng ồn vang khắp cả tầng lầu.
Tôi chỉ biết co rúm trong phòng, run lẩy bẩy không dám bước ra.
Lúc lớn lên, khi ở bên Tần Phong, tôi đã dần quên đi ký ức đáng sợ ấy.
Hồi đầu, vì chúng tôi yêu nhau quá sâu đậm, nên chưa từng cãi nhau.
Cho đến một lần, Tần Phong vì dự án không thuận lợi, nổi cáu trút hết lên tôi.
Tôi đứng đó đờ đẫn, không thốt ra được câu nào, trong lòng rỗng tuếch, chỉ có cơ thể run rẩy không kiểm soát nổi.
Chính lúc đó tôi mới nhận ra, nỗi sợ ấy từ lâu đã khắc vào tận xương tủy.
Tần Phong lúc đó mới tỉnh ra, vội vã ôm chặt lấy tôi, vừa dỗ dành vừa xin lỗi, kéo tay tôi đặt lên má mình.
“Vi Vi, là anh sai rồi. Xin lỗi. Nếu sau này anh còn như vậy, em cứ đánh anh, được không?”
Anh biết rõ tất cả quá khứ của tôi, biết từng vết thương đã đóng vảy.
Vậy mà giờ đây thì sao?
Anh hết lần này đến lần khác trút giận lên đầu tôi.
Có lẽ Tần Phong cũng nhớ lại chuyện đó, ánh mắt anh nhìn tôi sững lại.
Tôi không nhìn anh thêm nữa, nắm chặt chiếc thẻ trong tay rồi quay người rời đi không chút do dự.