“Trần Thuật, cậu… cậu đang nói cái gì vậy?”

Cô ta cố ra vẻ bình tĩnh, siết chặt tay mẹ tôi, giọng nói run rẩy.

“Tôi… tôi chỉ là cơ địa nhạy cảm với nhiệt độ, hễ nóng là bị nổi mẩn thôi mà…”

Nhưng giây sau, Trần Thuật rút từ trong người ra một tờ giấy gấp gọn, ném mạnh xuống bàn trà trước mặt cô ta.

“Vậy à? Vậy cô giải thích thử xem, đây là gì!”

Đó là một bản chẩn đoán bệnh của bệnh viện.

Giọng Trần Thuật khàn đặc:

“Thứ đó, chẳng qua chỉ là nốt đỏ do Ôn Nhược bị giang mai để lại, cô ta lấy lý do đó để che giấu!”

“Cô ta sợ bị phát hiện, sợ hình tượng thiên kim hoàn hảo của mình sụp đổ, nên đổ hết tội lỗi lên đầu Ôn Ninh!”

Giang mai.

Hai chữ ấy, như hai cú tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt ba mẹ tôi.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn tất cả, trong lòng… không còn chút gợn sóng nào.

10

Sự thật là gì, lời nói dối là gì, đối với tôi – một người đã chết – cũng chẳng còn gì khác biệt nữa.

Ôn Dĩ Nhân như bị bỏng, lập tức chộp lấy tờ giấy kiểm tra, chăm chăm nhìn mấy chữ đen nổi bật chói mắt trên đó.

“Giang… mai… chuyện này… là thật sao?”

Trần Thuật bật cười lạnh, đầy châm biếm.

“Dĩ nhiên là thật! Hôm đó tôi tới tìm Ôn Ninh, lại vô tình thấy tờ giấy chẩn đoán mà Ôn Nhược đã vò nát ném trong thùng rác!”

Ánh mắt ba mẹ tôi cuối cùng cũng rời khỏi thi thể tôi, chậm rãi chuyển sang đứa con gái mà họ từng nâng như trứng.

Ánh mắt ấy… không còn thương yêu như trước, chỉ còn lại cú sốc tan vỡ đến nghẹt thở.

“Nhược Nhược… chuyện này… là thật sao?”

“Bịch!”

Hai chân Ôn Nhược mềm nhũn, cô ta quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân ba tôi, òa khóc nức nở.

“Ba! Mẹ! Xin hãy nghe con giải thích! Con không cố ý! Thật sự không cố ý!”

Cô ta khóc đến run rẩy, không ngừng lắc đầu.

“Con… con kết bạn với người xấu bên ngoài, bị lây bệnh trong lúc lơ là! Con sợ hãi, không dám nói với ba mẹ…”

“Nhưng chuyện của chị hoàn toàn không liên quan đến con! Con đâu biết anh sẽ nhốt chị ấy lại! Xin ba mẹ hãy tin con!”

“Chát!”

Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Ôn Nhược.

Ôn Dĩ Nhân mắt đỏ hoe, giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào mặt cô ta.

“Đồ khốn! Tôi tin tưởng cô như vậy! Vì một đứa nói dối không chớp mắt như cô mà tôi… tôi…”

Nhưng Trần Thuật vẫn chưa dừng lại. Cậu muốn lột trần mọi lời dối trá.

“Còn cả thành tích học tập nữa!”

Giọng cậu một lần nữa vang lên như tiếng búa giáng mạnh.

“Thành tích đứng đầu trường mà các người hãnh diện… cũng là giả!”

“Ôn Nhược từ lâu đã có quan hệ với thầy Lý bên phòng giáo vụ. Mỗi bảng điểm xuất sắc cô ta có được, đều là đổi lấy bằng thân xác!”

“Kỳ thi vừa rồi, cô ta thậm chí dám nộp giấy trắng, rồi sai thầy Lý tráo đổi bài thi của cô ta với Ôn Ninh!”

“Người thực sự đứng nhất toàn khối, là Ôn Ninh! Còn cô ta, chỉ là một kẻ bất tài đúng nghĩa!”

Ba mẹ tôi không thể kiềm chế được nữa, lao tới tát mạnh vào mặt Ôn Nhược.

“Đồ đê tiện! Chúng tôi đã đối xử tốt với cô như thế!”

“Tại sao lại làm ra chuyện này?”

“Tại sao?”

Ôn Nhược nằm gục dưới đất, khóc đến nghẹn thở, bám lấy chân họ không ngừng van xin.

“Ba mẹ, con xin hai người tha thứ! Xin hãy nghĩ đến những năm qua con đã làm con gái ngoan của ba mẹ…”

“Con chỉ không muốn khiến ba mẹ thất vọng…”

“Con biết sai rồi… thật sự biết rồi…”

Ba tôi lập tức đá cô ta ngã văng ra, trừng mắt giận dữ:

“Đồ khốn, cút ra khỏi đây!”

“Cút ngay!”

Cảnh sát sau khi điều tra rõ sự việc, lập tức áp giải Ôn Dĩ Nhân.

“Anh bị tình nghi ngộ sát, mời theo chúng tôi.”

Đôi mắt Ôn Dĩ Nhân trống rỗng, không phản kháng, cũng không cãi lại, ngoan ngoãn bị đưa đi.

Còn ba mẹ tôi… trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.

Chỉ trong chớp mắt, họ mất cả hai người con.

Ôn Nhược lúc này lại thấy cơ hội, nhào đến ôm lấy chân mẹ tôi.

“Ba mẹ! Anh vào tù rồi, sau này không ai chăm sóc hai người đâu… hãy để con ở lại.”

“Con sẽ thay anh, thay chị, chăm sóc hai người!”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn cô ta, giơ tay tát liên tiếp lên mặt Ôn Nhược.

“Đồ khốn! Hại cả gia đình này còn chưa đủ sao?”

“Tất cả là lỗi của cô! Tất cả là tại cô!”

Đến khi Ôn Nhược ngất lịm trên sàn nhà, mẹ tôi mới dừng tay, rồi chính bà cũng ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Về sau, Ôn Dĩ Nhân bị tuyên án mười năm tù giam.

Còn Ôn Nhược thì bị ba mẹ đuổi khỏi nhà, mang bệnh giang mai, phải bán thân kiếm sống.

Cuối cùng bị người ta đánh chết ngoài đường.

Công ty ba tôi phá sản vì bê bối, nợ nần chồng chất, không gượng dậy nổi.

Còn tôi, sau khi chân tướng được làm rõ, linh hồn cũng dần tiêu tán.

Trước khi hoàn toàn rời đi, tôi dừng lại trên tấm bia mộ của chính mình, nhìn thấy Trần Thuật đứng đó, tay cầm bó hoa.

Tôi nghiêng người lại gần, nghe thấy một câu nói khàn khàn, đè nén vô cùng:

“Ôn Ninh, tớ thích cậu… xin lỗi vì đã đến muộn.”

Tôi khẽ mỉm cười, một giọt nước mắt không tồn tại rơi xuống… đáp lên gương mặt cậu.

Trần Thuật bỗng ngẩng đầu kinh ngạc: “Là cậu sao, Ôn Ninh?”

Nhưng tôi… không còn có thể trả lời nữa.

Ý thức của tôi hoàn toàn tan biến.

Trong khoảnh khắc lờ mờ cuối cùng, tôi nhìn thấy ông bà ngoại đang mỉm cười với tôi.

Họ dang tay ra ôm lấy tôi, ánh mắt dịu dàng như thuở nào.

“Bé con ngoan, ông bà đến đón con rồi.”

【Kết thúc】