Ôn Dĩ Nhân nhìn thấy cảnh đó thì lập tức bùng nổ.

“Trần Thuật, cậu bị điên à?!”

Hắn lao tới, chỉ tay vào mặt Trần Thuật mà mắng chửi:

“Tôi đã nói với cậu rồi mà? Con nhỏ Ôn Ninh đó chê nhà cho ít tiền, tự lấy đồ rồi bỏ đi! Vậy mà cậu còn dai như đỉa, dắt cả cảnh sát đến đây!”

“Có phải nó bảo cậu làm vậy không? Hả? Diễn một vở kịch để chúng tôi mềm lòng mà tìm nó về? Đừng mơ! Cút khỏi đây ngay!”

Trần Thuật nghiến răng, ngực phập phồng dữ dội, hoàn toàn phớt lờ Ôn Dĩ Nhân, chỉ dùng đôi mắt đỏ ngầu, tuyệt vọng nhìn thẳng vào ba mẹ tôi.

“Chính các người! Chính các người không đoái hoài gì tới Ôn Ninh, mới khiến cô ấy chết như vậy!”

Mặt ba tôi tím tái, ông bước nhanh đến trước viên cảnh sát dẫn đầu, cố nặn ra nụ cười thân thiện.

“Đồng chí cảnh sát, đừng nghe thằng nhóc này nói linh tinh.”

“Nó có quan hệ với con gái tôi – đứa con không ra gì ấy, chắc chắn vì trả thù mà bày trò, thả xác mèo chết hay gì đó trong nhà tôi. Mong các anh đừng để bị lừa.”

Viên cảnh sát lớn tuổi kia có vẻ dày dạn kinh nghiệm, chỉ khẽ nhíu mày, không thèm để ý tới lời ba tôi.

Cái mùi này, ông ta quá quen rồi.

Tuyệt đối không phải xác động vật có thể bốc ra mùi như thế.

“Có phải nói linh tinh hay không, phải vào kiểm tra mới biết.”

Ôn Dĩ Nhân khoanh tay, hừ lạnh khinh thường, tỏ vẻ xem kịch vui.

“Được thôi, mời các người vào lục soát! Tôi cũng muốn xem hôm nay các người định tìm thấy cái gì ở nhà chúng tôi!”

Cảnh sát không nói thêm lời, trực tiếp bước đến đẩy cánh cửa lớn của biệt thự.

“Uỳnh ——”

Ngay khoảnh khắc cửa mở, một luồng mùi tử khí nồng nặc không thể tả xộc ra, còn nặng hơn bên ngoài gấp mười lần!

Đáng sợ hơn, vô số ruồi nhặng từ khe cửa ào ạt bay ra, đen đặc như mây, xông thẳng vào đám người.

Những hàng xóm đứng gần hét lên thất thanh, hoảng loạn lùi lại.

Mẹ tôi lập tức nôn khan, bám chặt lấy cây cột gần đó, ho sặc sụa không ngừng.

Ba tôi cũng lập tức trắng bệch mặt mày.

Chỉ có Ôn Dĩ Nhân là vẫn cố chấp cãi lại.

“Nhất định là do con nhỏ Ôn Ninh! Chắc chắn nó giở trò gì bên trong, cố tình bày ra để dụ các người tới!”

Sắc mặt các cảnh sát đều trở nên nghiêm trọng, họ bịt mũi, gạt ruồi, nhanh chóng lần theo mùi, tìm được nguồn phát ra mùi tử khí.

Cuối hành lang.

Phòng xông hơi.

Thân thể ba mẹ tôi cứng đờ thấy rõ, một linh cảm đen tối cuối cùng cũng len lỏi vào lòng họ.

Cánh cửa phòng xông hơi bị cảnh sát đá văng.

9

“Rầm!”

Khoảnh khắc đó, mùi tử khí bị dồn nén trong không gian chật hẹp như bùng nổ tung ra.

Thứ mùi ấy, đã không còn đơn thuần là mùi hôi, mà là mùi thối rữa khiến người ta buồn nôn tận óc.

Một cảnh sát trẻ không chịu nổi, lập tức lao sang một bên nôn khan.

Viên cảnh sát già cố nén cảm giác ghê tởm, lao vào trong, kéo mạnh cánh cửa chiếc tủ lớn ở góc phòng xông hơi.

Một giây sau.

“Bịch” — một tiếng nặng nề vang lên.

Một thi thể lăn ra khỏi tủ, rơi xuống sàn nặng nề.

Đó là tôi.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ không gian chìm vào im lặng, bên trong biệt thự và ngoài sân đều chết lặng.

Gương mặt ba mẹ tôi trắng bệch như tờ giấy, trân trối nhìn thi thể đã sưng phù, biến dạng của tôi lăn ra từ trong tủ.

“Không… không thể nào…” Môi mẹ tôi run rẩy, không thể thốt ra lời rõ ràng. “Nó… chẳng phải đã bỏ nhà đi rồi sao?”

Yết hầu của ba tôi trượt lên trượt xuống liên hồi, ông muốn bước tới, nhưng chân lại như bị đóng đinh xuống đất, không sao nhúc nhích được.

“Sao có thể… sao có thể chết ở đây…”

“Không thể nào!”

Sắc mặt Ôn Dĩ Nhân cũng lập tức chuyển thành trắng bệch, xanh xen lẫn xám.

Tôi lơ lửng trên không trung, nhìn vở kịch bi hài đến muộn này… chợt bật cười.

Cuối cùng, tôi không cần phải chịu đựng tất cả những thứ này nữa.

Cuối cùng… tôi được giải thoát rồi.

“Chị ơi!”

Ôn Nhược là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cô ta thét lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra, gào khóc đến xé lòng.

“Chị ơi, sao lại thành ra thế này!”

Cô ta nhào vào lòng mẹ tôi, khóc đến nức nở không ngớt, dáng vẻ đau khổ ấy, so với bất kỳ lần diễn nào trước đây đều xuất sắc hơn hẳn.

“Ba ơi, mẹ ơi… hai người phải nén đau mà chịu đựng… Chị ấy… sao lại nghĩ quẩn như vậy…”

Cảnh sát lập tức phản ứng lại, nhanh chóng dựng hàng rào an ninh, phong tỏa toàn bộ biệt thự.

Viên cảnh sát già nhìn chằm chằm ba mẹ tôi và Ôn Dĩ Nhân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Ôn Dĩ Nhân.

“Nói đi, chuyện này là thế nào?”

Ôn Dĩ Nhân toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn, cuống cuồng biện minh.

“Không… không phải tôi! Là… là tại cô ta cố ý bật điều hòa làm em tôi bị nổi rôm… tôi tức quá mới muốn nhốt cô ta trong phòng xông hơi để dằn mặt!”

Hắn vung tay loạn xạ, như muốn phủi sạch trách nhiệm.

“Tôi chỉ muốn dọa cô ta một chút! Làm sao tôi biết cô ta lại chết thật chứ? Sao có thể chết ở đó được!”

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Đồ ngu!”

Ngực Trần Thuật phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu đau đớn nhìn thi thể tôi dưới đất.

“Những nốt rôm trên người Ôn Nhược, căn bản không phải do điều hòa gây ra!”

Lời nói ấy như tiếng sấm giữa trời quang, nổ vang giữa phòng khách.

Ôn Nhược lập tức nghẹn tiếng, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn.