Giống như máu và nước mắt cùng trào ra, nghẹn nơi cổ họng.
Tôi không biết mình đã làm sai điều gì…
Chỉ có thể lẩm bẩm một cách vô thức:
“Con xin lỗi.”
Trên đường đến bệnh viện, mẹ ôm chặt Bảo Bảo trong lòng, sợ chỉ cần buông tay một giây thôi… thằng bé sẽ biến mất.
Chiếc xe bất ngờ phanh gấp.
Quản gia nín thở, đưa điện thoại cho mẹ.
“Phu nhân, Lâm Dũng vừa gửi tin nhắn.”
Mẹ run run nhận lấy. Màn hình đầy ắp những dòng chữ đe dọa:
【Tô Dụ An, lúc trước tao bỏ năm vạn mua mày về, chưa kịp sinh cho tao đứa con trai đã dám chạy trốn】
【Còn Hứa Đình Thâm dám phế tao, chuyện này tao chưa tính sổ đâu】
【Bồi thường cho tao 5 triệu! Nếu không thì đừng trách tao gây chuyện!】
Mẹ run dữ dội, đến mức điện thoại cũng không cầm nổi.
“Tại sao… tại sao các người không chịu buông tha cho tôi…”
“Lâm Dũng, Lâm Hy Nhi… tại sao như những hồn ma ám theo tôi mãi thế này!”
Giây tiếp theo, Bảo Bảo bắt đầu co giật dữ dội.
Mẹ lập tức ném điện thoại đi, ôm chặt lấy con trai:
“Đừng nói nữa, mau lái xe đến bệnh viện!”
Khi đến bệnh viện, tình trạng của Bảo Bảo càng trở nên nghiêm trọng, phải nhập viện cấp cứu.
Mẹ không rời khỏi giường bệnh một giây nào, thức trắng một ngày một đêm, đôi mắt sưng đỏ.
“Bảo Bảo, con phải mau khỏe lại nhé.”
“Chỉ cần con khỏe, mẹ sẽ bắt Lâm Hy Nhi xin lỗi con, hoặc đuổi nó đi, đều được.”
Tôi lặng lẽ thu tay lại, ngừng vuốt mái tóc rối của mẹ.
Mẹ nói đúng… Tất cả bất hạnh của bà đều vì tôi mà ra.
Nếu tôi biến mất… mọi người sẽ tốt hơn.
Ý nghĩ đó thoáng qua, linh hồn tôi lại nhạt đi vài phần.
Đúng lúc ấy, người đàn ông mặc vest hốt hoảng cầm điện thoại chạy vào.
“An An, không ổn rồi! Lâm Dũng đang bôi nhọ chúng ta trên mạng! Chuyện đã lên hot search rồi!”
Trong buổi livestream, cha tôi đang khóc lóc trước ống kính.
“Tôi là công nhân nông thôn, chẳng lẽ không có nhân quyền sao?”
“Tôi và vợ sống với nhau bảy năm, cuộc sống hạnh phúc, còn có một đứa con gái. Vậy mà lại bị gã nhà giàu thành phố, Hứa Đình Thâm, cướp mất!”
“Chúng không chỉ đập phá nhà tôi, phế bỏ chỗ hiểm của tôi, mà ngay cả con gái tôi cũng không buông tha!”
“Con gái tôi — Hy Hy, đến thành phố tìm mẹ, bị bọn họ đánh cho thân thể đầy thương tích, sống chết thế nào giờ còn không rõ!”
Dưới video, hàng loạt bình luận phẫn nộ nổ ra:
【Vãi thật, giờ nhà giàu muốn gì là có nấy luôn à? Thích ai là cướp luôn người ta về?】
【Chuẩn rồi! Hứa Đình Thâm, chúng tôi khuyên anh mau thả người, nếu không sẽ tẩy chay hết sản phẩm của công ty anh!】
Mẹ siết chặt nắm tay, tức đến run rẩy.
“Vớ vẩn!”
“Thì ra Lâm Hy Nhi đến tìm tôi là vì mục đích này! Nghĩ mà thấy nực cười, tôi còn từng nghĩ sẽ nuôi nó cơ đấy!”
Tôi ra sức vung tay, cố gắng giải thích trong hoảng loạn:
“Mẹ… con tìm mẹ chỉ vì… chỉ vì con không muốn trở thành một linh hồn lang thang mà thôi.”
Mẹ quay đầu dặn quản gia:
“Chúng ta quay về ngay, mở livestream, để con yêu tinh đó tự nói xem ai mới là người hại nó ra nông nỗi này!”
Hai mươi phút sau, cửa tầng hầm bật mở, livestream cũng được kết nối.
“Tô Dụ An à, em quay về đi! Chúng ta còn có thể sống yên ổn bên nhau!”
“Lâm Dũng, đồ súc sinh! Mày còn dắt cả con gái mày diễn kịch để cầu xin lòng thương hại à?”
“Lâm Hy Nhi, chỉ cần con đứng dậy nói rõ mọi chuyện, mẹ sẽ nhận lại con!”
Thấy tôi vẫn bất động, mẹ không thể nhẫn nhịn thêm.
“Quả nhiên, mày giống hệt hắn! Chỉ muốn hại tao!”
Bà lao đến, giật phăng tấm chăn đang phủ trên người tôi.
Giây tiếp theo, ánh mắt mẹ mở to đầy kinh ngạc.
Chương 5
Mẹ đứng sững tại chỗ, nhưng ngay sau đó lại bật cười lạnh.
“Hừ… sao có thể chứ, con yêu tinh đó chỉ biết nói dối hại người, sao có thể chết được!”
“Nó chắc chắn đang giả vờ, biết đâu đã cùng Lâm Dũng thông đồng bày trò để đòi tôi năm triệu!”
“Gọi bác sĩ kiểm tra ngay! Phải bắt được đuôi cáo của nó!”
Quản gia đáp:
“Phu nhân, tôi đã cho bác sĩ kiểm tra rồi. Bác sĩ xác nhận đứa trẻ… đã qua đời.”
“Thời điểm tử vong là vào khoảng rạng sáng hôm nay.”
Mẹ lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống cạnh giường bệnh.
Bà nhớ lại lời quản gia nói ngày hôm qua:
“Đứa bé bị thương nặng, có thể không qua khỏi đêm nay.”
Nếu lúc đó gọi bác sĩ ngay, liệu có kịp cứu không?
Một cảm giác tội lỗi khổng lồ như sóng dữ trào lên trong lòng.
Chưa kịp nghĩ nhiều, bên ngoài phòng bệnh đã vang lên tiếng ồn ào.
Cánh cửa ngoài hành lang bị chen kín bởi các phóng viên và nhà báo.
Dù nhân viên an ninh và bác sĩ cố gắng ngăn cản, họ vẫn thi nhau chĩa ống kính và micro vào phòng.
“Cô Tô, những gì người chồng công nhân của cô nói trên mạng có đúng không?”
“Có phải cô vì muốn leo cao mà bỏ chồng, bỏ con gái?”
“Cô thậm chí còn hãm hại chính con ruột của mình chỉ để cắt đứt quan hệ?”
Bảo Bảo dụi mắt, từ từ tỉnh dậy.
Cậu bé mơ màng nhìn ra ngoài:
“Mẹ ơi… họ là ai vậy, ồn quá…”
“Mẹ ơi, con vẫn buồn ngủ, con muốn ngủ tiếp.”
Mẹ ban đầu còn định phớt lờ, nhưng thấy làm phiền đến giấc ngủ của Bảo Bảo, bà lập tức đứng dậy mở cửa.
“Mấy chuyện đó không đúng sự thật!”
“Con trai tôi vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, các người đang làm phiền nó nghỉ ngơi. Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức!”
Nhưng đám người đó chẳng hề có ý định dừng lại, vẫn trơ trẽn truy hỏi tiếp:
“Vậy có phải cô đang bỏ mặc con ruột của mình để ngày đêm chăm sóc cho con riêng không?”
Mẹ tức giận đến run người.
 
    
    

