Không khí trong phòng họp lại rơi vào tĩnh lặng.

Cuối cùng vẫn là Tô Miễu Miễu phá tan sự ngượng ngùng.

Cô ta cười ngọt ngào:
“Cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm đã nâng đỡ, em sẽ cố gắng, không làm anh thất vọng!”

“Còn mọi người nữa, sau này gặp em cứ như bình thường nhé, đừng vì em lên chức mà xa cách. Em không phải kiểu lãnh đạo nguyên tắc cứng nhắc đâu.”

Cuối cùng, cô ta quay sang nhìn tôi.

Nửa cười nửa không:
“Sau này được làm việc cùng Giám đốc Thịnh, mong chị chỉ dạy nhiều hơn. Nếu em có gì làm chưa tốt, nhất định chị phải nhắc nhở kịp thời nhé. Đừng vì quan hệ giữa em và Tổng giám đốc Thẩm mà thiên vị em nha~”

Nói xong, còn nháy mắt với Thẩm Dật Hàn một cái, tưởng mình thân thiện lắm.

Nhưng từ đầu đến cuối, đều toát ra vẻ đắc ý và hợm hĩnh.

Chỉ là, có Thẩm Dật Hàn chống lưng, chẳng ai dám lên tiếng phản bác.

Người không chịu nổi thì cũng chỉ biết cúi đầu im lặng.

Trước khi kết thúc cuộc họp, Thẩm Dật Hàn gọi tôi lại.

“Hử?”

Anh ta hơi ngập ngừng, giọng không lớn:
“Cái văn phòng của em, đổi cho Miễu Miễu nhé.”

“Được thôi.”

Thẩm Dật Hàn hơi khựng lại, sắc mặt trầm xuống.

Văn phòng cũ của tôi nằm ngay đối diện văn phòng anh ta. Mỗi ngày ngoài xem hồ sơ dự án, chỉ cần ngẩng đầu là thấy cái bản mặt anh ta — tôi cũng chán ngấy rồi.

Giờ anh ta tự mở lời, coi như giúp tôi đỡ phải đề xuất.

Tô Miễu Miễu sung sướng nhào vào lòng Thẩm Dật Hàn.

“Tuyệt quá rồi Dật Hàn~! Sau này ở văn phòng em có thể nhìn thấy anh cả ngày rồi!”

Tôi lờ đi tiếng hai người ríu rít, vừa lúc nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Hình như Thẩm Dật Hàn có gọi tôi một tiếng, nhưng tôi cũng chẳng buồn nghe rõ, cứ thế đẩy cửa bước ra ngoài.

5

Mẹ tôi nói, không đi đăng ký kết hôn là đúng rồi.

Yêu một người nhỏ tuổi hơn, vốn dĩ đã chẳng đáng tin.

Mắng chửi Thẩm Dật Hàn một trận trong điện thoại xong, bà nhất quyết muốn giới thiệu người cho tôi đi xem mắt.

Tôi còn đang đau đầu, lại nghe nói Tô Miễu Miễu khóc lóc kể lể với Thẩm Dật Hàn.

Cô ta bảo có người đồn đại cô ta dựa vào thân thể và gương mặt để leo lên vị trí.

Nói cô ta không có năng lực, không có thực lực, nên chẳng ai xem trọng.

“Ai nói?”

Tôi vừa đẩy cửa bước vào.

“Là Hạ Tình, trợ lý của Giám đốc Thịnh…”

Hai người đang nói chuyện thì vừa hay ánh mắt Thẩm Dật Hàn chạm phải tôi.

Tô Miễu Miễu cả người bám trên người anh ta, vẻ mặt uất ức tội nghiệp.

Tôi vốn định quay người bỏ đi.

Nhưng lại bị câu nói của Thẩm Dật Hàn giữ chân lại.

Anh ta vậy mà… muốn sa thải Hạ Tình.

“Tôi không thích nhân viên đi nói xấu sau lưng người khác. Thịnh Lê, là cô chỉ dạy ra kiểu đó à?”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta quét sang, tay vẫn đặt trên eo Tô Miễu Miễu.

Thứ nhất, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thứ hai, tôi dường như lại đoán được đại khái.

“Nói xấu sau lưng?”

Tôi nhìn sang Tô Miễu Miễu, cô ta cúi đầu thấp hơn, trông càng thêm tội nghiệp.

“Chắc không phải là Phó tổng Tô quá nhạy cảm, hiểu lầm người ta chứ?”

Chưa đợi cô ta trả lời, Thẩm Dật Hàn đã lên tiếng thay.

“Miễu Miễu không phải loại người như vậy.”

Tôi bật cười lạnh.

“Ý anh là sao? Cô ta không phải, còn tôi thì là?”

Thẩm Dật Hàn lập tức sầm mặt:
“Thịnh Lê, cô nói chuyện cứ phải chua chát thế à?”

“Sao không phải người khác mà nhất định là trợ lý của cô nói xấu Miễu Miễu? Cô dám nói mình chưa từng chê bai cô ấy à?”

Ồ.

Thì ra trong mắt anh ta, tôi là loại người bụng dạ hẹp hòi, luôn so đo tính toán như thế.

Không cần xác minh, không cần hỏi lại, đã tự mình phán tội cho tôi.

Tôi ném tập tài liệu xuống, nhún vai.

“Nếu anh đã nghĩ thế thì tôi cũng chịu thôi.”

Ánh mắt Thẩm Dật Hàn u ám.

Nhìn thấy Tô Miễu Miễu đứng một bên như sắp ngất đến nơi, anh ta đột nhiên nói:

“Tôi biết Hạ Tình đã theo cô nhiều năm, nhưng cô ta dám bắt nạt Miễu Miễu như vậy thì không còn cách nào khác, phải sa thải thôi.”

Giọng nói nhẹ tênh.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được thế nào là “giận đến nghiến răng.”

Không tìm hiểu rõ nguyên nhân, không xác minh sự thật, chỉ nghe một phía từ Tô Miễu Miễu, liền đuổi việc một nhân viên kỳ cựu luôn hết mình vì công việc.

“Hạ Tình là người phụ trách chính trong nhóm dự án của công ty, giờ là giai đoạn then chốt chốt dự án. Nếu cô ấy đi, ai sẽ đảm nhận phần việc đó?”

“Anh làm được không?”