Cả lớp chúng tôi đều được trọng sinh về thời điểm trước kỳ thi đại học.
Ai nấy đều sáng rực đôi mắt, hăng say học thuộc đáp án, thi xong ai cũng đạt được số điểm khủng lên tới 700.
Chỉ riêng tôi là nhìn chằm chằm vào bảng điểm với con số “289”, cổ họng nghẹn lại.
Điểm này… vẫn còn quá cao.
01
Ngày công bố điểm thi đại học, trong lớp ồn ào như chợ vỡ, ai cũng chen chúc trước bảng điểm.
“Cậu mù à, Tăng Dự Cẩm? Cậu được có 289 điểm kìa!”
Lớp trưởng đứng ở hàng đầu cố ý hét lớn, kéo theo một tràng cười vang.
“Sao có người càng thi càng tụt thế nhỉ?”
“Đúng vậy, cả lớp đều tiến bộ, chỉ có cậu ấy là kéo chân cả tập thể!”
Tôi cúi đầu, cảm nhận từng ánh mắt mỉa mai từ khắp bốn phương tám hướng.
Tôi quen rồi. Ở cái trường cấp ba tệ hại này, một đứa yêu học như tôi lại trở thành kẻ lạc loài.
Trùng hợp là kỳ thi lần này có tổng điểm tối đa là 750, gần một nửa lớp tôi đều đạt trên 700 điểm, thống lĩnh luôn cả thủ khoa thành phố lẫn thủ khoa tỉnh.
Đây không phải kỳ tích. Mà là vì cả lớp đều trọng sinh về trước kỳ thi đại học.
Khoảnh khắc trọng sinh, ai nấy như phát điên cắm đầu vào học thuộc, luyện đề.
Đến cả tên lưu manh Lưu Siêu – người trước đây còn chẳng đủ điểm vào đại học bình thường – giờ cũng đạt điểm đủ để vào đại học top đầu.
Lớp chúng tôi ngay lập tức bị đưa lên làm hình mẫu tiêu biểu toàn thành phố.
Giáo viên chủ nhiệm cảm động rơi nước mắt, tưởng là công sức giảng dạy của mình đã có kết quả.
Nhưng tất cả đều biết rõ – học thuộc đáp án thì ai mà chả làm được?
Chỉ có tôi là…
“Não mày bị kẹp cửa à? Có nguyên đề rồi mà còn không được nổi 300 điểm?”
Hoa khôi lớp Lý Mộng Dao ném bài thi lên bàn tôi, ngày thường luôn bị tôi áp đảo ở mọi mặt trừ nhan sắc, lần này cuối cùng cũng được dịp hả hê.
Thấy tôi không phản ứng gì, cô ta lại kề sát vào nói giọng mỉa mai:
“Có cần tao dạy mày học không? À mà quên, dù gì mày cũng chẳng hiểu nổi đâu.”
“Không cần đâu.” Tôi gấp bài thi lại, nhét vào cặp. “Thật ra tôi rất hài lòng với điểm số này.”
Cái 289 điểm này là tôi đã tính toán ba lần mới dám để lộ ra.
Tiếng cười càng vang lớn hơn.
Vì trong cặp tôi từ lâu đã đổ đầy keo, bài thi cũng bị dính cục lại như rác.
…
Cứ cười đi, cười to lên nữa đi.
Không biết đến khi các người phát hiện những đáp án đã học thuộc kia là thứ giết người thì còn cười được không?
02
Chiều hôm sau, lễ tốt nghiệp diễn ra đúng như kế hoạch. Ánh đèn trong hội trường sáng đến chói mắt.
Những kẻ “cao điểm” ngồi hàng đầu thi nhau khoe khoang:
“Tớ viết hẳn 10 trang cảm nghĩ nhận giải đó!”
“Kiểu tóc này chụp ảnh trên sân khấu chắc đẹp lắm nhỉ?”
“Sao Thanh Hoa – Bắc Đại vẫn chưa tới tận nơi năn nỉ mình chọn trường họ vậy?”
Chỉ có tôi lặng lẽ ngồi trong góc khu vực dành cho học sinh “kém”.
Sắp rồi, sắp bắt đầu rồi.
Trên sân khấu, hiệu trưởng vẫn đang phát biểu, nhưng khóe miệng ông ta đã nứt đến tận mang tai, mỗi từ ông nói ra đều có tia máu đỏ sẫm nhỏ xuống từ cằm.
Nhưng không ai dưới sân khấu để ý.
“… Chúc mừng các em đã hoàn thành kỳ thi đại học. Hôm nay, nhà trường sẽ trao phần thưởng đặc biệt cho những học sinh xuất sắc.”
Tôi cúi đầu nhìn bảng điểm trong tay – 289 điểm, xếp thứ ba từ dưới lên trong lớp.
Con số này là tôi tính toán kỹ lưỡng dựa trên kết quả của toàn khối ở kiếp trước.
Tôi cố ý làm sai từng môn, bài văn cũng chỉ viết ba dòng, vậy mà vẫn cao hơn dự tính.
Tôi nhìn sang người xếp áp chót – 270 điểm – Lưu Phương, cô bạn lặng lẽ, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, vì trọng sinh nhưng không tìm được bản đáp án nên bị cả lớp cô lập.
Đây mới là thiên tài kiểm soát điểm số thật sự!
Bất ngờ, hiệu trưởng lên tiếng:
“Trước tiên, mời những học sinh đạt trên 720 điểm lên sân khấu nhận thưởng!”
Loa phát ra đoạn nhạc piano méo mó, nghe như tiếng đồng dao bị bóp nghẹt cổ họng.
Ủy viên học tập Trương Hạo ở hàng đầu đứng dậy, lưng thẳng tắp, đồng phục được là phẳng phiu không một nếp gấp.
723 điểm – thủ khoa tỉnh đầu tiên trong lịch sử 100 năm thành lập trường.
Khi bước lên sân khấu, mặt cậu ta còn hiện rõ vẻ đắc ý, như thể đã thấy trước tương lai mình được trường top mời gọi.
Và rồi—
“Rắc!”
Cổ cậu ta bỗng vặn sang một vòng.
Hai vòng.
Ba vòng.
Âm thanh xương gãy vang rõ như nổ ngay bên tai.
Đầu cậu ta xoay đúng 723 độ, cuối cùng dừng lại ở một góc kỳ quái – mặt quay ngược ra sau, thân thể vẫn hướng về trước.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp hội trường.
“Ủa, còn có tiết mục biểu diễn à?”
“Chắc là hiệu ứng ánh sáng thôi…”
Chưa kịp ai kịp phản ứng, hiệu trưởng lại cất tiếng:
“Phần thưởng đã phát xong.” Giọng ông ta vẫn dịu dàng. “Tiếp theo, mời những học sinh đạt trên 710 điểm lên sân khấu.”
Sau khi nghe tên, vài học sinh lần lượt đứng dậy đi lên.
Dưới ánh đèn tử thần, từng người lần lượt “biểu diễn” màn xoay cổ nổ xương ngay trên sân khấu.
Khi máu bắn lên mặt những người phía dưới, mọi người mới bừng tỉnh.
Lễ tốt nghiệp này… có gì đó không ổn.
Còn tôi, vẫn bình thản ngồi ở hàng cuối, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, lạnh lùng bật cười.
Kiếp trước, cả lớp vừa thi xong là lập tức chọn trọng sinh về hiện tại.
Chỉ có tôi nán lại, tận mắt chứng kiến buổi lễ tốt nghiệp này – nơi giết người dựa trên điểm số.
Trên tấm băng rôn sân khấu, bốn chữ “Tiền Trình Tươi Sáng” giờ đây đã bắt đầu nhuộm thành màu đỏ sẫm.
03
Cho dù có ngu đến mấy, giờ ai cũng nhận ra: Thứ tự chết người chính là bảng xếp hạng điểm thi đại học.
Từ cao đến thấp, không ai thoát được.
Mà lớp tôi, vì ai cũng trọng sinh, nên gần hết đều nằm ở tốp đầu.
Giờ thì tiếng oán than vang dậy.
“Tại sao tôi lại thi cao thế này chứ!!”
“Hu hu hu, tôi còn có thể học 985* nữa không…” (*đại học top đầu Trung Quốc)
“Tôi nhất định đang mơ! Chắc chắn là mơ!”
Nhưng hiện thực thì quá tàn nhẫn.
Ai bước lên sân khấu thì chết.
Ai không chịu lên cũng bị thầy cô xung quanh lôi lên chết.