Tôi cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt anh ta, gằn từng chữ:
“Vậy thì đúng như anh mong muốn.”
“Không cưới nữa!”
Tần Dung không thể tin nổi!
Mẹ tôi vỗ tay:
“Tốt lắm, Mộng Mộng, mẹ ủng hộ con!”
Bố mẹ chồng hoảng hốt.
“Mộng Mộng, kết hôn là chuyện lớn, sao có thể nói không cưới là không cưới? Không thể hành động theo cảm tính được.”
Ba chồng trừng mắt nhìn Tần Dung:
“Mày nói bậy bạ cái gì thế? Cút sang một bên cho tao!”
Tần Dung tức giận lườm tôi, rồi dìu Thẩm Thanh Thanh sang một bên.
Bố mẹ chồng tiếp tục khuyên nhủ tôi.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn tôn trọng họ, gần như coi họ là ba mẹ ruột.
Không ngờ hôm nay họ chẳng hề đứng về phía tôi, chỉ nghĩ đến việc ép tôi cưới Tần Dung và nuôi con cho Thẩm Thanh Thanh.
Thấy không lay chuyển được tôi, mẹ chồng quay sang khuyên mẹ tôi:
“Thông gia, chị cũng khuyên Mộng Mộng đi, dù không nghĩ cho chúng tôi, cũng phải nghĩ cho con gái chị chứ. Đám cưới đang diễn ra mà hủy giữa chừng, ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của con bé đấy.”
Ba chồng lập tức phụ họa:
“Đúng vậy, thông gia, chúng ta phải giữ thể diện cho Mộng Mộng.”
Nghe đến đây, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
“Vậy ra… các người chắc chắn rằng tôi sẽ không thoát được?”
Câu nói vừa dứt, bố mẹ Tần Dung thoáng sượng sùng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Mộng Mộng, đừng nói vậy, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
“Đúng vậy, con phải hiểu tấm lòng của chúng ta chứ!”
Tôi cười lạnh, ánh mắt đầy chế giễu:
“Đừng tự tâng bốc mình nữa. Con trai các người ngoại tình trước hôn nhân, còn các người thì bao che. Giống nhau cả thôi, đều vô liêm sỉ.”
Mẹ tôi đầy căm phẫn, kéo tay tôi muốn rời đi.
Tôi lắc đầu:
“Mẹ, khoan đã, chuyện này vẫn chưa xong.”
Tôi quay sang nhìn bố mẹ chồng, giọng điệu sắc bén:
“Các người đã biết từ lâu chuyện Tần Dung và Thẩm Thanh Thanh, còn cố tình giấu tôi, chỉ để tôi hoàn thành hôn lễ, biến sự việc thành chuyện đã rồi.”
“Để rồi sau đó, các người có thể danh chính ngôn thuận đón ‘cháu đích tôn’ về nhà?”
“Tôi nói không sai chứ?”
“Chả trách trước lễ cưới, các người cứ giục tôi và Tần Dung đi đăng ký kết hôn… Hừ, tính toán thật khôn khéo.”
Bố mẹ chồng cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Mộng Mộng, thật ra chúng ta cũng nghĩ cho con. Dù gì con cũng yêu Tiểu Dung đến tận xương tủy.”
“Bây giờ con có thể cưới Tiểu Dung, bọn ta có thể đón cháu về, đôi bên cùng có lợi.”
Tôi phì cười, ánh mắt lạnh lẽo:
“Lợi cái quái gì chứ!?”
Mẹ tôi tức đến run người, toàn thân phát run.
“Các người cùng nhau lừa con gái tôi, trên đời sao lại có loại người vô sỉ như các người!”
Mẹ chồng cũng không buồn che giấu nữa, đắc ý nói:
“Bây giờ có nói gì cũng vô ích. Trần Mộng đã đăng ký kết hôn với Tiểu Dung rồi.”
“Nếu không muốn con gái mình thành gái đã ly hôn, thì cứ ngoan ngoãn mà gả đi, thế mới tốt cho cả hai bên.”
Ba chồng cười lạnh, nhìn tôi chằm chằm:
“Mộng Mộng, con phải suy nghĩ kỹ, một khi thành gái đã ly hôn, thanh danh sẽ không tốt đâu.”
Thẩm Thanh Thanh đứng một bên, cười dịu dàng:
“Chị Trần, thực ra chỉ là thêm một đứa trẻ thôi mà, nuôi một đứa trẻ có gì khó đâu?”
“Mọi chuyện vốn dĩ chẳng có gì to tát, chị cứ làm quá lên, khiến hai nhà trở mặt, thật sự không đáng.”
“Cô câm miệng lại!”
Mẹ tôi tức đến đỏ bừng mặt, lao lên định xé nát cái miệng giả tạo đó.
Tôi vội giữ mẹ lại, nhìn bố mẹ chồng đang đắc ý, chợt bật cười lạnh lùng.
“Xin lỗi nhé, làm các người thất vọng rồi.”
“Tôi và Tần Dung… chưa hề đăng ký kết hôn!”
Bố mẹ chồng sững sờ, nét mặt cứng đờ.
Ngay sau đó, mẹ chồng hét lên:
“Không thể nào! Rõ ràng tôi thấy hai đứa vào cục dân chính mà!”
Ba chồng quay sang trừng mắt nhìn Tần Dung, gằn giọng:
“Chuyện này là sao? Chẳng phải mày nói đã đăng ký kết hôn rồi sao?”
Tần Dung cuống quýt lấy ra giấy kết hôn, giơ lên trước mặt mọi người:
“Tôi và cô ta đã đăng ký! Trên đây còn có dấu mộc, không thể là giả được!”
Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Vậy thì tại sao lại không thể là giả?”
“Chỉ là một con dấu mà thôi. Nếu thông tin của chúng ta chưa được nhập vào hệ thống, thì hôn nhân này không có hiệu lực.”
“Mày…!”
Tần Dung phẫn nộ chỉ tay vào tôi, gào lên:
“Đồ tiện nhân! Dám lừa tao!”
Tôi lạnh mặt:
“Anh có thể ngoại tình trước hôn nhân, làm Thẩm Thanh Thanh có thai, thì tại sao tôi không thể chơi anh một vố?”
“Anh và bố mẹ anh chẳng phải muốn dùng giấy đăng ký kết hôn để ép tôi, rồi danh chính ngôn thuận đón đứa con của Thẩm Thanh Thanh về nhà sao?”
“Giờ tôi giúp các người toại nguyện rồi, không cần tốn công mà vẫn đạt được mục đích, lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ?”
“Cô… Đồ tiện nhân!”
Tần Dung tức giận chửi ầm lên!
“Cô giả mạo giấy tờ, đây là phạm pháp! Có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tôi chẳng hề sợ hãi.
“Báo đi! Nhân tiện để truyền thông đưa tin luôn, để mọi người biết gia đình anh bỉ ổi đến mức nào.”
“Cùng lắm tôi ngồi tù vài năm, nhưng gia đình anh, công ty của các người, chắc chắn chỉ còn đường sụp đổ.”
Thái độ cứng rắn của tôi khiến Tần Dung im bặt!
Ba chồng lạnh lùng nhìn tôi:
“Trần Mộng, có phải cô đã biết trước rồi không?”
Tôi mỉm cười:
“Tôi không hiểu bác đang nói gì.”
“Đừng giả vờ! Nếu cô không biết trước chuyện của Tiểu Dung và Thanh Thanh, thì sao lại không chịu đi đăng ký kết hôn thật?”
Mẹ chồng tức giận quát lên, mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.
“Nói gia đình chúng tôi hèn hạ, vậy cô thì tốt đẹp hơn chắc? Biết rõ mọi chuyện mà vẫn giả vờ ngây thơ, chỉ để hôm nay cho chúng tôi một cú vả thẳng mặt!”
“Cô còn độc ác hơn chúng tôi!”
Nghe vậy, tôi bật cười lạnh lùng:
“Nếu các người không tính kế tôi, ép tôi vào đường cùng, thì hôm nay sẽ không có màn này.”
“Xét cho cùng, tất cả đều là do các người gieo gió gặt bão!”
“Nếu không phải trước ngày cưới, tôi tình cờ thấy Tần Dung và Thẩm Thanh Thanh lén lút với nhau trong bãi đỗ xe, rồi thuê người điều tra, thì giờ này tôi đã rơi vào cái bẫy của các người rồi.”
Mẹ tôi vui mừng ôm chầm lấy tôi!
“Con gái ngoan của mẹ, con làm quá xuất sắc!”
Tôi mỉm cười, nhìn bố mẹ chồng đang thất thần như thể có tang.
Tần Dung nghiến răng nhìn tôi:
“Trần Mộng, cô đúng là nhọc công lắm nhỉ! Biết hết mọi chuyện mà vẫn giả vờ ngu ngơ, mỗi ngày đeo một cái mặt nạ, sống như vậy chắc mệt mỏi lắm?”
Tôi nhếch môi, giọng điệu trào phúng:
“Còn chẳng bằng anh. Vừa phải dỗ dành Thẩm Thanh Thanh, vừa phải đóng kịch với tôi, lại còn phải bàn bạc với bố mẹ để lừa tôi.”
“Chậc chậc, một người phải chia thành ba phần để làm việc, chắc ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng có nhỉ?”
“Nghĩ thôi cũng thấy thương anh quá!”
“Đủ rồi! Đồ đàn bà độc ác, cứ chờ đấy! Chuyện này tao với mày chưa xong đâu!”
Tần Dung nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường:
“Anh có thể làm gì tôi? Giữa tôi và anh chẳng có quan hệ gì hết.”
“À, nhắc anh một chút, thay vì rảnh rỗi nghĩ cách trả thù tôi, sao không dành thời gian quan tâm Thẩm Thanh Thanh nhiều hơn?”
“Dù sao cô ta cũng đang mang thai con anh mà.”
“Chỉ có điều, kế hoạch của các người thất bại, cô ta không thể cưới anh, cũng chẳng nhận được tiền, liệu cô ta có còn sẵn sàng sinh con cho anh không đây?”
Mặt Thẩm Thanh Thanh tái mét, vội vàng nói: phong luong minh nguyet
“Tổng Giám đốc Tần, em yêu anh vì con người anh, không phải vì tiền. Dù anh có trắng tay, em vẫn yêu anh, vẫn muốn sinh con cho anh.”
“Bảo bối à, anh đương nhiên biết em tốt với anh!”
Tần Dung cảm động ôm cô ta, sau đó lạnh lùng nhìn tôi.
“Không giống như cô – thứ đàn bà ác độc! Lúc nào cũng nói yêu tôi, vậy mà ngay cả lên giường trước hôn nhân cũng không chịu.”
“Rõ ràng biết bố mẹ tôi sốt ruột muốn có cháu, vậy mà lần nào cũng giả vờ thanh cao, nói cái gì mà muốn giữ gìn cho đêm tân hôn?”
“Phì! Tôi thấy cô chẳng biết đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi, sợ bị tôi phát hiện nên mới không dám ngủ với tôi thì có!”
Lời này vừa thốt ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì mẹ tôi đã tức giận chỉ thẳng vào mặt Tần Dung, quát lớn:
“Anh sủa cái gì vậy? Danh dự con gái tôi mà cũng dám bôi nhọ?”
Ba tôi cũng tối sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tần Dung.
Tôi giữ tay ba mẹ, cười nhạt:
“Để mặc anh ta đi, muốn nói gì thì nói, có mất miếng thịt nào đâu.”
Mẹ tôi vẫn chưa nguôi giận.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay bà:
“Đủ rồi mẹ, mất thời gian ở đây đủ rồi, mình đi thôi, khách khứa chắc cũng chờ lâu lắm rồi.”
“Khoan đã!”