Lễ cưới của tôi và thanh mai mới được một nửa thì nữ thư ký của anh ta bất ngờ xuất hiện với bụng bầu vượt mặt.

Anh ta đỡ lấy cô ta, bình thản nhìn tôi:

“Anh không thể cưới Thanh Thanh, nhưng anh đã hứa sẽ cho cô ấy một đám cưới, cho đứa trẻ chưa ra đời một gia đình trọn vẹn.”

“Từ hôm nay, cô ấy cũng là vợ của anh. Đứa bé trong bụng cô ấy, em phải yêu thương như con ruột.”

Cả sảnh tiệc xôn xao, khách khứa bàn tán rì rầm.

Ba mẹ tôi sắc mặt tối sầm, kéo tôi định bỏ đi, nói không thể chịu được nỗi nhục này.

Bố mẹ chồng thì khuyên tôi nên nghĩ đến đại cục, hoàn thành hôn lễ trước đã.

Nhìn gương mặt thản nhiên của anh ta, lại thấy ánh mắt khiêu khích của Thẩm Thanh Thanh, tôi bật cười.

Tôi mạnh tay giật đóa hoa cài ngực, hờ hững ném cho cô ta, mỉm cười nhìn anh ta:

“Ba người cùng cưới, đúng là lộn xộn thật. Vậy hôm nay tôi sẽ làm một khán giả, nhường vị trí cô dâu cho cô ấy.”

“Chúc mừng hai người cưới chạy bầu!”

Nói xong, tôi là người đầu tiên vỗ tay!

1

Cả sảnh cưới chết lặng.

Tần Dung sa sầm mặt:

“Trần Mộng, hôm nay là ngày vui của chúng ta, em nhất định phải làm loạn sao?”

Anh ta nói tôi đang làm loạn sao?

Ngay trong chính đám cưới của mình, anh ta ngang nhiên dìu một người phụ nữ bụng bầu to tướng, rồi trịnh trọng tuyên bố muốn tổ chức một đám cưới ba người.

Anh ta xem tôi là gì chứ?!

Tôi giật lấy micro từ tay MC, cất cao giọng:

“Cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ hôm nay. Đáng tiếc là vừa xảy ra một sự cố nhỏ, nhưng mọi người yên tâm, hôn lễ vẫn sẽ tiếp tục, chỉ là… cô dâu đã đổi người.”

“Hai vị tân nhân hôm nay cưới chạy bầu, chúng ta nên gửi lời chúc phúc.”

Cả hội trường im phăng phắc.

Gương mặt Tần Dung đen lại, còn bố mẹ anh ta thì trông vô cùng khó coi.

Tôi chẳng buồn nhìn họ, bước đến bên ba mẹ mình, gắng gượng nặn ra một nụ cười:

“Ba, mẹ, mình về nhà thôi!”

Trong lòng tôi tràn đầy áy náy với ba mẹ.

Cả đời họ chưa từng phải chịu nhục nhã thế này.

Mà nguyên nhân, chính là tôi!

Mẹ xót xa nắm chặt tay tôi, còn ba thì đứng dậy, cúi đầu trước khách mời nhà mình, rồi tuyên bố:

“Tôi đã cho người sắp xếp tiệc ở chỗ khác, tiền mừng hôm nay sẽ được trả lại. Mọi người cứ ăn uống thoải mái, tôi mời!”

Nhìn dáng ba cúi lưng, mắt tôi nóng ran, sống mũi cay xè.

Từ nhỏ đến lớn, ba tôi luôn mạnh mẽ, chưa từng cúi đầu trước ai.

Vậy mà hôm nay… chỉ vì tôi…

Tuy tôi và Tần Dung là thanh mai trúc mã, nhưng ba mẹ chưa bao giờ đồng ý cho tôi ở bên anh ta. P hong lương minh nguyet

Vì chuyện này, tôi đã không ít lần cãi nhau gay gắt với họ.

Tôi từng nghĩ ba mẹ có thành kiến với anh ta, giờ mới hiểu ra họ sáng suốt đến mức nào.

Hóa ra, họ đã sớm nhìn thấu rằng Tần Dung không phải người đáng để gửi gắm cả đời.

Nực cười thay, tôi lại tin rằng anh ta cũng yêu tôi như tôi yêu anh ta, quyết tâm cả đời chỉ lấy anh ta.

Vì cùng lớn lên bên nhau, tôi đã thích anh ta từ thuở thiếu thời, lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh ta.

Đến nay đã mười lăm năm.

Khoảng thời gian dài như vậy, dù trái tim có làm bằng đá cũng phải tan chảy.

Nhưng Tần Dung thì không.

Anh ta mãi mãi lúc gần lúc xa với tôi, luôn mập mờ với những người phụ nữ khác.

Mỗi lần tôi bắt gặp, tôi đều tức giận, nhưng rồi lại chẳng thể kìm lòng mà quay về bên anh ta.

Như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ bị thiêu cháy mà vẫn chẳng thể rời đi.

Tôi từng nghĩ rằng, rồi một ngày nào đó anh ta sẽ nhận ra tình cảm của tôi, sẽ yêu tôi bằng cả trái tim.

Nhưng thực tế đã vả tôi một cú đau điếng.

Anh ta không chỉ có con với nữ thư ký, mà còn dẫn cô ta đến ngay lễ cưới.

Trước mặt ba mẹ tôi và toàn bộ họ hàng bạn bè, làm tôi mất mặt không chút do dự.

Anh ta chưa bao giờ đặt tôi vào tim.

Vì anh ta, tôi có thể từ bỏ chính mình, làm mọi thứ chỉ xoay quanh anh ta…

Tôi có thể vì anh ta mà cãi nhau nảy lửa với ba mẹ!

Nhưng anh ta thậm chí còn không muốn cho tôi một đám cưới trọn vẹn.

Nhìn anh ta một tay ôm eo nữ thư ký, một tay vuốt ve bụng cô ta, ánh mắt đầy dịu dàng, tôi cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Anh ta chẳng hề trân trọng tình yêu của tôi, thậm chí còn ném nó xuống đất, giẫm đạp lên.

Tôi mệt rồi!

Tôi không còn yêu nổi anh ta nữa!

Ba mẹ tôi dẫn khách bên nhà tôi chuẩn bị rời đi, thì mẹ chồng kéo tay mẹ tôi lại:

“Thông gia à, chị làm gì thế này? Hôm nay là ngày vui của hai đứa, không thể để người ngoài chê cười được.”

Ba chồng cũng nói với ba tôi:

“Đúng đó, Tiểu Dung làm sai, anh chị muốn trách mắng hay dạy dỗ gì cũng được. Nhưng chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết, người lớn chúng ta chỉ nên đứng ngoài quan sát.”

Mẹ tôi cười lạnh:

“Quan sát gì nữa? Để cho thiên hạ tiếp tục cười vào mặt chúng tôi sao? Hôm nay gia đình tôi mất hết mặt mũi rồi.”

Ba tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi, chờ tôi quyết định.

Lúc này, Tần Dung dìu Thẩm Thanh Thanh đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:

“Em làm đủ chưa? Hay phải làm cho cả hai bên gia đình mất sạch thể diện thì em mới hài lòng?”

Nghe câu đó, tôi bật cười thê lương.

Rốt cuộc là ai đã khiến cha mẹ hai bên mất mặt? Là tôi sao?

Thẩm Thanh Thanh bày ra vẻ đáng thương nhìn tôi:

“Chị Trần, là tôi có lỗi với chị. Ban đầu khi biết chị và Tổng Giám đốc Tần kết hôn, tôi thực sự muốn đến chúc phúc cho hai người.”

Cô ta xoa bụng, khẽ thở dài:

“Nhưng tôi không ngờ mình lại mang thai. Tôi đã sai, có bị trừng phạt thế nào cũng đáng. Nhưng đứa trẻ này vô tội, tôi không thể để con vừa sinh ra đã không có cha.”

“Chị Trần, chị vốn là người lương thiện, chắc chắn chị cũng không nỡ nhìn thấy điều đó, đúng không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã chỉ thẳng vào mặt cô ta mà mắng lớn:

“Giỏi cho một con hồ ly giỏi nói đạo lý! Cô dan díu với chồng chưa cưới của con gái tôi, có thai rồi còn mặt dày đến đám cưới để tỏ vẻ đáng thương? Tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như cô!”

Mẹ chồng vội kéo mẹ tôi lại, nói giọng xoa dịu:

“Thông gia bớt giận, thực ra con bé nói cũng có lý, dù sao đứa trẻ vẫn là vô tội.”

Rồi bà ta quay sang tôi:

“Mộng Mộng, con nói xem có phải không?”

Mẹ tôi hất tay bà ta ra, gằn giọng:

“Ai là thông gia với bà? Con gái tôi sau này không có bất kỳ quan hệ nào với con trai bà nữa.”

“Mộng Mộng, đi thôi, đám cưới này không cưới nữa! Để họ tự sống hạnh phúc với nhau.”

Mẹ tôi dứt khoát kéo tôi đi.

Sắc mặt mẹ chồng khó coi hẳn:

“Thông gia, chị nói gì vậy? Mọi người ở đây đều đang nhìn, không thể hành xử tùy hứng như vậy.”

Bà ta lại nhìn tôi, dịu giọng khuyên nhủ:

“Mộng Mộng, con là người hiểu chuyện nhất, khuyên mẹ con đi, không thể để khách khứa chê cười được.”

Lúc này, Tần Dung lạnh lùng nói:

“Trần Mộng, nếu em yêu anh, em phải chấp nhận tất cả con người anh. Đứa bé trong bụng Thanh Thanh là con anh, em phải yêu nó như yêu anh.”

Giọng điệu anh ta đầy chắc chắn, như thể nếu tôi không yêu thương đứa trẻ đó thì tôi là người có tội vậy.

Ba chồng nhìn tôi rồi nhìn sang Thẩm Thanh Thanh, chậm rãi nói:

“Mộng Mộng, ba và mẹ Tiểu Dung nhìn con lớn lên, con là người thế nào, bọn ta hiểu rất rõ. Chuyện này đã xảy ra rồi, có làm ầm lên cũng chẳng thay đổi được gì, điều quan trọng là phải tìm cách giải quyết.”

Tôi bình tĩnh hỏi:

“Giải quyết thế nào?”

Ba chồng không chút do dự:

“Trước hết cứ hoàn thành hôn lễ, danh phận của con vẫn phải có. Dù gì đứa bé trong bụng Thanh Thanh cũng là con của Tiểu Dung, vẫn phải được sinh ra.”

“Nhưng con yên tâm, khi đứa bé ra đời, con sẽ là người nuôi dạy nó, con chính là mẹ ruột của nó. Còn Thanh Thanh, chúng ta sẽ cho cô ta một khoản tiền, bảo cô ta biến mất.”

Mẹ chồng lập tức đồng tình:

“Đúng rồi, cách này hay đấy!”

Thẩm Thanh Thanh cũng nhanh chóng phụ họa:

“Tôi không có ý kiến. Chị Trần, vốn dĩ tôi là người có lỗi với chị, con sinh ra cứ để chị nuôi, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị và Tổng Giám đốc Tần nữa.”

Nghe xong, tôi bật cười đầy tức giận.

Cô ta đương nhiên không có ý kiến rồi!

Không những được một khoản tiền, mà còn có người nuôi con giúp, chuyện tốt như vậy, ai mà chẳng nằm mơ cũng cười được?

Lúc này, Tần Dung đã mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói:

“Trần Mộng, ba mẹ anh đã nói đến mức này rồi, em còn muốn làm mình làm mẩy gì nữa?”

“Nếu không phải vì em yêu anh đến mức không thể dứt ra, anh còn lâu mới cưới em.”