Nhà máy của gia đình làm ăn sa sút, thu nhập không đủ để nuôi cả tôi và chị cùng học lên cấp ba.

Mẹ đỏ mắt đưa cho tôi hai mảnh giấy, bảo tôi rút thăm để quyết định: tiếp tục đi học hay nghỉ học.

Tay tôi run rẩy vừa định rút, thì trước mắt bất ngờ hiện lên những dòng chữ lạ như đang trôi nổi.

【Đừng rút! Nữ phụ đừng bị lừa, cả hai mảnh giấy đều ghi là nghỉ học đấy!】
【Dù có rút trúng gì cũng thế thôi! Cuối cùng giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa vẫn bị bố mẹ đưa cho nữ chính, mười hai năm đèn sách thành áo cưới cho người khác.】

Tôi nghẹn thở, định nhìn kỹ hơn thì chị gái đã mất kiên nhẫn giục:

“Hứa Đỗ Nam, em còn chần chừ gì nữa?”

Chị gái tôi – Hứa Dĩ An – không giống tôi. Chị là con gái đầu lòng của bố mẹ, lại hay đau ốm, trong nhà có gì tốt đều phải ưu tiên cho chị.

Hứa Dĩ An học không giỏi, nhưng vẫn được vào trường cấp ba thuộc nhà máy dệt. Năm ngoái bố mẹ không những không trách chị, mà còn vui vẻ mang quà đến nhà thầy giáo, mong thầy kèm thêm cho chị mấy bài khó.

Còn tôi – năm nay thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố – thì lại phải đứng trước lựa chọn khó khăn thế này.

Bố sầm mặt, đập mạnh tay xuống bàn.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lấy một mảnh giấy, tay run rẩy mở ra.

Chỉ thấy bên trên viết to hai chữ: “Nghỉ học”.

Hứa Dĩ An khoanh tay trước ngực, mặt mày hả hê:

“Hứa Đỗ Nam, em nên chấp nhận số phận, nghỉ học đi.”

Dòng chữ lạ lại trôi qua lần nữa.

【Đừng nghỉ học! Nếu nữ phụ không thi đại học, thì nữ chính sao vào được Thanh Hoa, yêu đương ngọt ngào với nam chính?】

Tôi chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng bước tới túm lấy tay mẹ.

“Mảnh giấy còn lại viết gì?”

Mẹ tôi né tránh ánh mắt:

“Còn gì nữa, đương nhiên là ‘tiếp tục học’.”

Chị gái tôi mỉa mai: “Đủ rồi! Số phận mình không tốt, cũng đâu thể trách người khác! Hồi đó đã bảo em học trung cấp, vào trường sư phạm ba năm ra làm giáo viên, em cứ khăng khăng đòi thi đại học!”

“Bây giờ ra nông nỗi này, là do em tự chuốc lấy!”

Bố đập mạnh bát xuống bàn:

“Thôi được rồi, dù gì con cũng là con ruột của bố. Trong nhà còn suất đi học ở trường dệt, con đi học dệt vải đi, sau này cũng xem như có công việc ổn định.”

Tôi như không nghe thấy gì, ra vẻ vô tình giật lấy mảnh giấy còn lại.

Mở ra xem – vẫn là “Nghỉ học”.

Thì ra… những dòng chữ kia là thật!

Tôi giận đến bật cười, xé vụn cả hai mảnh giấy.

“Không phải nói công bằng sao? Vậy thì hôm nay nói cho rõ: con thi đậu lớp trọng điểm của nhất trung thành phố với điểm cao, bỏ xa Hứa Dĩ An tận mười tám con phố!”

Khuôn mặt Hứa Dĩ An đỏ bừng vì tức, chiếc váy rực rỡ trên người chị ta trông lạc lõng giữa căn nhà xám xịt này.

Tôi liếc nhìn đôi tay trắng trẻo mảnh mai của chị, lặng lẽ giấu đôi tay nhăn nheo vì giặt giũ nấu ăn mỗi ngày ra sau lưng.

“Nhà có gì tốt cũng đều ưu tiên chị ấy, việc nhà thì chưa từng đụng đến, thế mà học bao năm vẫn lẹt đẹt cuối lớp, có vẻ cũng không phải loại giỏi giang gì!”

“Đã nói nhà nghèo không nuôi nổi hai đứa, vậy thì chi bằng để Hứa Dĩ An nghỉ học…”

Bốp! – mặt tôi bị tát lệch sang một bên.

Bố đầy vẻ thất vọng, giận dữ nói:

“Đỗ Nam, sao con lại thành ra như vậy? An An, là do nhà mình nợ con bé.”

Tôi thấy nghi ngờ trong lòng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt vui vẻ như xem trò cười của Hứa Dĩ An, nên không hỏi thêm.

“Từ nhỏ con biết bố mẹ không thương con, dù con cố gắng thế nào cũng vô ích, chỉ vì con – đứa con thứ hai – lại không phải là cậu con trai mà bố mẹ mong đợi!”

“Nếu biết trước thế này, thì năm xưa con đã chẳng dại dột ngồi tàu lửa một mình từ Tô Châu trở về, khi có đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con!”

Bố tức đến run người.

Tôi lau nước mắt, chạy ra ngoài.

Đang chạy thì trời đang nắng chói chang bỗng đổ mưa như trút.

Không biết từ lúc nào tôi đã đến trường, nhìn vào lớp học trống không, tôi ngồi thu mình trong góc tường.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai tôi mơ hồ vang lên một giọng nói dịu dàng.

“Đỗ Nam, sao em lại ở đây?”
“Bên ngoài mưa to như vậy, em đang yên đang lành lại chạy tới trường làm gì? Nhìn xem người em ướt hết cả rồi.”

Tôi uất ức ngẩng đầu lên:
“Cô Dương, em không được học ở Nhất Trung nữa rồi.”

Cô Dương sững lại khi thấy vết tát rõ ràng trên mặt tôi.

2

Nhà cô Dương.

Dưới sự thúc giục của cô, tôi tắm nước nóng, thay đồ khô ráo sạch sẽ.
Tay cầm bát trà gừng, cô nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho tôi.

【Ngón tay vàng duy nhất của nữ phụ đã xuất hiện! Cô Dương này thật kỳ lạ, cả đời không kết hôn, cũng không thân thiết với người nhà, vậy mà lại quan tâm đến nữ phụ – một người ngoài – đến mức này. Trong nguyên tác, chính cô ấy là người chủ động đề xuất trả học phí ba năm giúp nữ phụ, khiến bố mẹ cuối cùng mới chịu gật đầu.】
【Sau này khi nữ phụ bị cướp giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa, cô ấy vẫn luôn ở bên an ủi, động viên nữ phụ ôn thi lại!】
【Chỉ là vai phụ, NPC cả thôi! Làm sao so với bảo bối nhà chúng ta – sinh viên đại học thời 80, con cưng của số phận!】
【Nữ phụ bị mất tinh thần, cuối cùng bị xe đâm chết, còn NPC thì cô độc đến già. Trong khi bảo bối nhà chúng ta được cả bố mẹ lẫn nam chính yêu thương hết mực!】

Tay tôi cầm bát trà gừng bắt đầu run rẩy —
Tinh thần bất ổn rồi bị xe tông chết?

“Đỗ Nam, chuyện học hành em đừng lo. Cô sẽ tìm thời gian nói chuyện lại với bố mẹ em. Nếu không được thì dù là cô bỏ tiền cũng phải cho em học tiếp.”
“Bây giờ em còn nhỏ, sau này lớn rồi nhìn lại, những chuyện này chẳng là gì cả.”

Tôi đi sau lưng cô Dương, lẽo đẽo ra đến đầu ngõ.
Hàng xóm nhìn thấy tôi liền sáng mắt lên:

“Trời ơi, con bé này đi đâu vậy? Bố mẹ cháu sắp phát điên vì lo rồi!”
Nói rồi còn gọi to tên mẹ tôi.

Mẹ tôi vội vã chạy tới, mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi, liên tục vỗ lưng:
“Hứa Đỗ Nam, con muốn chết à? Con là con nít mà sao bướng vậy, mẹ là mẹ con, sao có thể hại con được? Mẹ làm tất cả những chuyện này, chẳng phải là vì con sao?”