Tần Phong phất tay, trợ lý lập tức đưa ra một chiếc máy tính bảng, trên màn hình hiển thị chính là bản scan giấy xác nhận thu tiền mà Triệu Vân vừa ký.

“Theo giấy xác nhận do chính cô ký, cô đã lấy danh nghĩa phí kiểm tra chẩn đoán tinh vi cao cấp, phí tối ưu hóa âm thanh hệ thống xả, phí hiệu chỉnh cân bằng động cơ, cùng phí tổn thất tinh thần, để thu của Tổng giám đốc Lâm số tiền năm mươi vạn tiền mặt.”

“Bây giờ, xin cô lập tức đưa ra căn cứ hợp lý cho những hạng mục thu phí này.”

Mặt Triệu Vân trong nháy mắt tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy.

Mấy hạng mục “dịch vụ kỳ quái” kia vốn dĩ chỉ là thứ cô ta bịa ra để chém tôi, làm gì có căn cứ nào để chứng minh.

Khí thế hống hách lúc trước biến mất không còn dấu vết, cả người cô ta run lẩy bẩy, gần như không tự chủ.

Trong cơn hoảng loạn, cô ta như túm được cọng rơm cứu mạng, liền kéo mạnh cánh tay Lý Minh – người sớm đã hồn vía lên mây.

“Là… là anh ta, là Tổng giám đốc Lý đồng ý! Chính anh ta bảo, gặp khách hàng đặc biệt thì có thể áp dụng cách tính phí linh hoạt.”

Lý Minh bị kéo lảo đảo một cái, mới sực tỉnh.

Đối diện ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tất cả của Tần Phong, cùng những cặp mắt lạnh lẽo của đội thanh tra xung quanh, mồ hôi lạnh trên trán anh ta chảy ròng ròng, cổ họng khô khốc, một chữ cũng không thốt nổi.

Anh ta nào có đồng ý gì đâu! Rõ ràng chỉ là Triệu Vân đường cùng giở trò đổ vạ!

Ánh mắt tuyệt vọng của Lý Minh chuyển sang nhìn tôi, giọng run rẩy, cầu xin:

“Anh họ, là em hồ đồ, em xin lỗi. Nể tình họ hàng, chuyện này có thể dừng ở đây được không?”

Đến nước này rồi, anh ta vẫn còn muốn dùng cái gọi là tình thân để trói buộc tôi bằng đạo nghĩa.

Nhưng lòng tôi đã hoàn toàn nguội lạnh.

Ngay khoảnh khắc anh ta chọn đứng về phía Triệu Vân, mặc kệ cô ta sỉ nhục tôi, thì chút tình nghĩa mỏng manh giữa chúng tôi đã bị chính tay anh ta chặt đứt.

Tôi lạnh mặt, dứt khoát cự tuyệt:

“Không thể!”

Hai chữ, ngắn gọn, lạnh lùng, đã nghiền nát hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của anh ta.

Nhận được thái độ rõ ràng của tôi, Tần Phong không hề chần chừ, lập tức ra lệnh:

“Niêm phong toàn bộ sổ sách, hệ thống máy tính, hợp đồng kinh doanh, hồ sơ bảo dưỡng. Khống chế toàn bộ nhân sự quản lý cấp cao. Lập tức bắt đầu kiểm toán toàn diện!”

Đội thanh tra ngay lập tức hành động, chia thành nhiều nhóm, nhanh chóng tiến vào phòng tài vụ, văn phòng giám đốc kinh doanh, trung tâm chăm sóc khách hàng và các vị trí then chốt khác.

Máy tính bị kiểm soát tại chỗ, tủ hồ sơ dán niêm phong, cả câu lạc bộ trong thoáng chốc rơi vào bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt và cực kỳ nghiêm ngặt.

Nhìn cảnh tượng ấy, Triệu Vân hoàn toàn sụp đổ, hoảng loạn đến cực điểm.

Cô ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái: khai khống hạng mục bảo dưỡng để ăn hoa hồng, tự ý nâng giá phụ tùng để bỏ túi riêng, làm giả hồ sơ bảo dưỡng, thậm chí còn bòn rút cả những khoản công quỹ nhỏ…

Những thứ ấy căn bản không chịu nổi bất kỳ cuộc điều tra nào!

Trước đây còn có thể nhờ sự hồ đồ của Lý Minh mà che mắt, nhưng trước mặt Ban Thanh tra chuyên nghiệp này, mọi thứ gian dối đều lộ rõ, không còn chỗ trốn.

Nỗi sợ khổng lồ bao trùm lên đầu khiến cô ta mất hết lý trí.

Cô ta ngẩng đầu, biến toàn bộ sợ hãi thành sự hận thù điên cuồng, chỉ tay vào tôi gào thét:

“Là mày! Tất cả đều do mày giở trò!”

“Lâm Thần, đồ tiểu nhân hèn hạ, mày ghen ăn tức ở, không chịu nổi khi anh Minh giỏi hơn mày, giàu hơn mày!”

“Mày chẳng có bản lĩnh gì, chỉ biết dùng mấy trò bẩn thỉu để phá nát tâm huyết của anh ấy, mày không có kết cục tốt đâu!”

Triệu Vân cố gắng dùng những lời độc địa để che đậy tội lỗi và sự run sợ của mình.

Tôi không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta “diễn” như nhìn một con hề nhảy nhót.

Đợi đến khi cô ta chửi đến mức thở hổn hển, tôi mới chậm rãi bước lên một bước.

Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Triệu Vân, rồi dừng lại ở Lý Minh đang mặt xám như tro.

“Ghen tị với anh ta? Phá nát tâm huyết của anh ta?”

Khóe môi tôi nhếch lên, nở một nụ cười chế giễu.

“Lý Minh, xem ra từ đầu đến cuối cậu chưa từng nói cho cô ta biết cậu trở thành ‘Tổng giám đốc Lý’ này bằng cách nào.”

Tôi ngừng lại, từng chữ như búa gõ xuống:

“Ngày trước tôi sợ cậu nghĩ nhiều nên mới không nói thật. Giờ thì nghe cho rõ, cô cũng nghe cho rõ.”

“Cậu thật sự nghĩ mình có mặt mũi lớn đến mức để Tập đoàn Hải Xuyên cho phép sử dụng thương hiệu miễn phí, còn tự bỏ tiền giúp cậu dựng lên cái câu lạc bộ to đùng này sao?”

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/lat-mat-ke-vong-an/chuong-6