Tôi dừng bước, lặng lẽ nhìn cảnh tượng buồn cười đến mức hoang đường này.

Ngay trước cửa địa bàn của chính mình, lại bị chặn đòi một khoản nợ vốn dĩ không hề tồn tại.

Đúng là trò hề nực cười nhất thế gian.

Ngay trước cửa câu lạc bộ, giọng the thé của Triệu Vân lập tức thu hút không ít khách trong sảnh dừng lại hóng chuyện.

Họ tò mò nhìn sang, từng ánh mắt khinh miệt không hề che giấu, thẳng thừng rơi xuống người tôi.

Cảnh tượng ấy, cứ như thể tôi thực sự là kẻ vô lại muốn quỵt tiền.

“Không ngờ lại có người dám ăn chùa ở Câu lạc bộ Hải Xuyên? Chán sống rồi chắc!”

“Xem kìa, ăn mặc bảnh bao thế mà lại làm trò mất mặt này…”

“Không đủ tiền thì đừng bén mảng đến Hải Xuyên, chỉ tổ làm trò cười.”

Cái cảm giác bị người ta chỉ tay vào mặt, sỉ nhục ngay giữa đám đông khiến cơn giận trong tôi bùng lên đỉnh điểm.

Bên cạnh, mặt Lý Minh trắng bệch, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.

“Tiểu Vân… hay là thôi đi…”

Anh ta khẽ kéo tay áo Triệu Vân, giọng run rẩy, như thể muốn khuyên cô ta đừng làm căng quá.

Nghe vậy, mắt Triệu Vân trừng tròn, giận dữ quát thẳng:

“Lý Minh, anh có chút khí phách nào không hả? Tiền sắp vào tay rồi mà còn lùi bước! Đối phó với loại bà con nghèo kiết xác như vậy, chẳng phải nên vắt kiệt một lần cho xong sao, còn giữ lại để ăn Tết chắc?”

Cả người Lý Minh run rẩy, những lời muốn nói đành nghẹn lại nơi cổ họng, rụt cổ chẳng dám hé môi thêm nửa chữ.

Bộ dạng nhu nhược ấy khiến lửa giận trong tôi càng bốc cao, sự thất vọng cũng triệt để.

Tôi lạnh mặt, rút điện thoại gọi cho trợ lý.

“Tiểu Trần, lấy năm mươi vạn tiền mặt từ trong xe, lập tức mang đến cửa cho tôi.”

Chẳng bao lâu, trợ lý Tiểu Trần xách theo một vali bạc nặng trĩu, bước nhanh tới.

Tôi khẽ gật đầu ra hiệu, anh ta lập tức mở khóa.

“Cạch” một tiếng, nắp vali bật mở, bên trong xếp ngay ngắn từng cọc tiền trăm tệ dày cộp, ánh đỏ chói mắt, tạo nên sức ép thị giác mạnh mẽ.

Xung quanh nhất thời vang lên một trận hít khí đầy kinh ngạc, toàn bộ lời bàn tán đồng loạt im bặt.

Đôi mắt Triệu Vân trừng lớn, nhìn đến ngây dại!

Hiển nhiên cô ta không hề nghĩ rằng, kẻ “bà con nghèo túng” trong miệng mình lại có thể dễ dàng lấy ra năm mươi vạn tiền mặt như chẳng có gì.

“Sớm biết vậy thì phải báo giá một triệu, đúng là sai lầm!”

Ánh mắt Triệu Vân lóe sáng, miệng lẩm bẩm, cứ như thể vừa vuột mất cả một cơ hội bạc tỷ.

Nhìn chằm chằm vào vali tiền, cô ta nuốt nước bọt một cách vô thức, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Rồi chẳng kìm nổi, cô ta vươn tay định khép nắp vali lại.

“Xem như anh biết điều. Trong này đúng hai mươi tám vạn coi như thanh toán phí bảo dưỡng, còn dư hai mươi hai vạn, thì xem như phí bồi thường tinh thần vì anh đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của câu lạc bộ chúng tôi!”

“Khoan đã.”

Tôi đưa tay giữ chặt nắp vali, ngăn cô ta lại.

Triệu Vân lập tức cảnh giác: “Sao? Định đổi ý à?”

“Tiền, cô có thể lấy.” – tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh nhìn sắc bén – “Nhưng cô phải ký vào giấy xác nhận thu tiền, trắng đen rõ ràng.”

Bên cạnh, Lý Minh giật mình, cuối cùng cũng nhận ra sự việc đã vượt ngoài khả năng kiểm soát của anh ta.

Anh ta vội vàng bước lên kéo tay Triệu Vân, giọng đầy cầu khẩn:

“Tiểu Vân, không thể ký! Số tiền này chúng ta không thể nhận, mau trả lại cho anh họ đi.”

“Cút ra, đồ vô dụng!” – Triệu Vân hất mạnh tay anh ta, liếc mắt khinh bỉ – “Tiền đã tới tay thì sao có thể nhả ra? Đây vốn là thứ hắn phải trả! Ký thì ký, giấy trắng mực đen, khỏi lo chối cãi. Tiền bạc phân minh, vừa vặn!”

Lòng tham đã hoàn toàn che mờ lý trí, cô ta căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời khuyên nào.

Cô ta giật lấy bút giấy từ tay nhân viên bên cạnh, gần như không suy nghĩ gì đã vung bút ký xuống hai chữ “Triệu Vân” loằng ngoằng, còn in hẳn một dấu vân tay đỏ chói.

“Cầm lấy!” – cô ta ném tờ giấy xác nhận về phía tôi, rồi vội vàng sập nắp vali, ôm chặt vào ngực như sợ bị cướp mất.

“Anh yêu, thấy chưa? Vẫn là em có bản lĩnh nhất. Năm mươi vạn đó! Số tiền này coi như quỹ riêng của em nhé. Em đã nhắm cái túi Hermes bản giới hạn kia lâu rồi, trước giờ vẫn chưa nỡ mua. Giờ thì cuối cùng cũng có thể rinh về rồi!”

Triệu Vân hớn hở khoác tay Lý Minh, giọng ngọt đến phát ngấy.