Không để anh tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin lời tôi nói.
Tôi dịu dàng nhìn con, khẽ siết nhẹ tay con bé, truyền cho nó ám hiệu.
Con gái hiểu ý, lễ phép đáp:
“Con tên là Kỷ Đào Lạc, năm nay ba tuổi.”
Phù.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dật Phong nhìn đứa trẻ có đường nét giống anh đến bảy phần, niềm vui sướng khi lần đầu làm cha còn chưa kịp hiện rõ…
Đã bị câu trả lời của con gái dội cho một gáo nước lạnh.
Những lời sắp bật ra cứ nghẹn lại nơi cổ họng, mãi không nói được.
Con bé sinh non, lại thêm lúc mang thai tôi bị thiếu dinh dưỡng, nên thân hình gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Hơn nữa, trẻ con nửa lớn nửa nhỏ, đúng là khó đoán được tuổi thật.
Sau khi chia tay Giang Dật Phong, tôi chặn toàn bộ tài khoản mạng xã hội liên quan đến anh, anh cũng ăn ý mà không tìm tôi nữa.
Chúng tôi như hai đường thẳng từng giao nhau, dẫu từng quấn quýt một thời, nhưng một khi đã kéo căng thì lại trở về quỹ đạo riêng.
Năm năm sống dưới cùng một bầu trời, tôi từng mơ mộng không biết có lúc nào đó, ở một ngã rẽ nào đó, chiếc xe quen thuộc ấy sẽ lướt ngang qua tôi.
Nhưng không hề có.
Chúng tôi vốn không thuộc về cùng một thế giới, có nhịp sống và điểm đến khác nhau.
Nên dù cùng bầu trời, lại cách biệt như trời với đất.
Tối về đến nhà, con gái níu áo tôi, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Mẹ ơi, rõ ràng con bốn tuổi rồi mà, sao mẹ lại nói dối người ta?”
Ừ.
Vì sao lại dạy con nói dối?
Có lẽ… chỉ vì không muốn tự chuốc phiền toái mà thôi.
Không lâu sau lần gặp cuối cùng, tôi phát hiện mình có thai. Tôi từng nghĩ đến việc phá bỏ.
Nhưng khi nằm trên bàn phẫu thuật, tôi do dự.
Sự không cam lòng vương vấn trong đầu tôi, tôi thừa nhận, tôi thật sự đã từng không cam tâm.
Tôi nghĩ, dù không thể bên nhau, thì có một đứa trẻ mang chung huyết thống với anh ấy cũng tốt.
Vậy nên tôi đã sinh con một mình. Và khi thực sự ôm lấy sinh linh bé nhỏ ấy vào lòng…
Tôi chợt thấy biết ơn quyết định của mình.
Đây là con của tôi, mang một nửa dòng máu của tôi.
Nó không thuộc về bất kỳ ai, nó nên được đến thế giới này để sống.
…
Dỗ con ngủ xong, tôi nhận được cuộc gọi từ trưởng phòng nhân sự, thông báo rằng ngày mai tôi không cần đến làm nữa.
Tôi nhíu mày hỏi: “Là ý của ai?”
Bên kia ngập ngừng một lát, không có ý định trả lời.
Tôi cũng không hỏi thêm. Dù sao sớm một ngày hay muộn một ngày, với tôi chẳng khác biệt gì.
5
Sau khi nghỉ việc, tôi không đi tìm việc mới, mà mở một studio thời trang trẻ em, con gái tôi tự nguyện làm người mẫu cho tôi.
Dựa vào gương mặt đáng yêu của con và những kỹ năng dựng clip tôi vất vả học được, cũng tích lũy được chút fan.
Những đơn lẻ tẻ và quảng cáo thỉnh thoảng cũng đủ giúp hai mẹ con sống ổn, thậm chí còn dư ra chút ít.
Tôi tưởng rằng nghỉ việc rồi, tức là đã thật sự cắt đứt mọi liên quan đến Giang Dật Phong.
Nhưng sự thật chứng minh tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Anh cầm kết quả xét nghiệm huyết thống tìm tới tận cửa.
Tôi không thấy bất ngờ.
Tối qua, khi tôi tắm cho con, con bé cứ lưỡng lự mãi, mặt mày ủ dột, rõ ràng là có tâm sự nhưng không biết mở lời thế nào.
Tôi giả vờ không biết, tiếp tục gội đầu cho nó.
Một lúc sau, nó mới rụt rè nói:
“Mẹ ơi, hôm nay con lại thấy chú đó ở trường.”
Tôi không nói gì, vẫn tiếp tục động tác trên tay.
Dường như sợ tôi tức giận, nó vội giơ tay lên cam đoan:
“Chú ấy không nói gì với con đâu, chỉ xoa đầu con rồi đi luôn mà.”
“Mẹ, mẹ không giận chứ?”
Nhìn ánh mắt rụt rè của con, tôi thở dài, có chút bất lực.
Với trẻ con, cha mẹ là tất cả của thế giới.
Khi Đào Lạc bắt đầu biết nói, từ đầu tiên con gọi là “mẹ”.
Từ thứ hai, là “ba”.
Nhưng cuối cùng… chẳng ai đáp lại.
Khi con bé ba tuổi, nó từng hỏi tôi vì sao các bạn nhỏ đều có ba mẹ, mà nó chỉ có mẹ.
Đối diện với sự tò mò của con, tôi không chọn giấu giếm, cũng không lừa gạt, lại càng không viện cớ nói ba chỉ đi xa.
Tôi nói với con:
“Con có ba, chỉ là mẹ và ba con không lựa chọn bên nhau, thậm chí có lẽ ba còn không biết là trên đời này có con.”
“Con có thể chọn đi tìm ba, cũng có thể sống cùng ba, nhưng điều kiện là mẹ không chắc ba sẽ chấp nhận con. Tự ý sinh con ra là lỗi của mẹ.”
Tôi cho con xem ảnh Giang Dật Phong, con rất thông minh, trí nhớ trẻ con rất tốt.
Chỉ cần liếc một cái ở trường mẫu giáo, nó đã nhận ra anh.
Nhưng nó không lựa chọn bước đến.

