Hoặc cũng có thể, chỉ trước mặt Lâm Sơ Hạ, anh mới có thể động lòng sâu sắc đến mức phát điên.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của tôi, Hàn Lâm quay đầu lại, ánh nhìn sắc lạnh như dao:
“Còn không cút đi?”
“Tần Nhiên, năm năm trước, phía sau em là nhà họ Tần, còn anh chỉ là kẻ không quyền không thế, chỉ có thể để mặc em thao túng!”
“Anh nhẫn nhịn, tranh đấu, theo đuổi danh lợi, tất cả… chỉ để thoát khỏi sự khống chế của em. Để có thể cùng Tiểu Hạ bước đi dưới ánh mặt trời!”
“Em nên cảm thấy may mắn vì anh đã từng yêu em thật lòng, nên mới mềm lòng buông tay một lần!”
Tôi lừa dối anh?
Tôi sững người rất lâu.
Ký ức đau đớn ấy lại ùa về.
Năm năm trước, Hàn Lâm từng từ chối ca ghép thận từ Lâm Sơ Hạ.
Lý do là:
“Hiến thận hại cơ thể lắm. Tiểu Hạ mới mười tám tuổi. Anh chỉ là một phế nhân, không đáng để em phải đánh đổi tương lai.”
Tôi tìm đủ cách để thuyết phục anh:
“Ba trăm triệu không đủ, thì thêm 5% cổ phần của Tập đoàn Tần. Đủ để cô ấy sống như tiểu thư quyền quý cả đời.”
Nhưng Hàn Lâm vẫn cứng đầu lắc đầu.
Ánh mắt anh nhìn Lâm Sơ Hạ đầy dịu dàng và thương xót.
Từ sau khi phát bệnh, anh càng trở nên cố chấp.
Từ việc từ bỏ điều trị, đến việc cứ khăng khăng đòi chia tay.
May là… tôi luôn có cách ép anh nhượng bộ.
Tôi nghĩ, lần này cũng vậy.
Tôi mang theo tấm séc ba trăm triệu đến gặp Lâm Sơ Hạ, định dùng tiền để cô ấy thuyết phục Hàn Lâm giúp tôi.
Cô ấy kinh ngạc, lắc đầu bối rối:
“Hiến thận là tự nguyện. Em không cần bất cứ khoản tiền nào cả! Chị Nhiên Nhiên, em từng mơ làm bác sĩ cứu người. Nhưng em mồ côi, đến bữa cơm còn không có, sao dám mơ học y?”
“May mà máu em đặc biệt, đã cứu sống được cả chục người.”
Tôi cứng họng, không biết nói gì.
Vì quanh tôi, toàn là những kẻ tham tiền, đầy toan tính.
Ba mẹ thì cho rằng việc tôi vung tiền tìm thận là làm mất mặt dòng họ.
Họ chiếm cổ phần của tôi, đuổi tôi khỏi hội đồng quản trị, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ.
Còn cha của Hàn Lâm thì nuôi bảy tám đứa con rơi để chọn người kế thừa.
Khi nghe anh bị bệnh nan y, lập tức đá anh ra khỏi nhà.
Thế mà lại có người… ngốc đến mức từ chối số tiền khổng lồ, chỉ vì muốn cứu người?
Tôi đưa séc cho Lâm Sơ Hạ, khuyên cô suy nghĩ lại.
Cô sợ hãi, liên tục xua tay:
“Em không bán thận! Ba trăm triệu, đừng nói ba trăm, một đồng em cũng không lấy!”
Lúc đó, bệnh tình của Hàn Lâm chuyển nặng. Bệnh viện liên tục đưa ra ba tờ thông báo nguy kịch.
Không thể chờ thêm nữa!
Tôi nghĩ, dù sao Lâm Sơ Hạ cũng tự nguyện. Cho dù sau này Hàn Lâm có tức giận, cũng không thể trách tôi.
Thế là… tôi nói dối anh một lần, cũng là lần duy nhất trong đời.
Tôi mua chuộc bác sĩ, viện cớ kiểm tra để đẩy anh vào phòng mổ.
Ca mổ rất thành công.
Theo thỏa thuận, tôi chuyển cho Lâm Sơ Hạ ba trăm triệu.
Sau đó cô ấy biến mất khỏi thế gian, không một dấu vết.
Sau phẫu thuật, Hàn Lâm trở nên trầm lặng, khép mình.
Chàng trai hay cười rạng rỡ ngày nào, trở thành một kẻ cuồng công việc, cả năm không nói với tôi một lời.
Tôi biết anh giận vì tôi lừa anh.
Nhưng tôi tự an ủi mình: người từng bước qua Quỷ Môn Quan, thay đổi tính cách là chuyện bình thường.
Chỉ cần… anh còn sống, là đủ.
May mà mối quan hệ của chúng tôi dần ấm lại, thậm chí còn bàn đến chuyện tổ chức đám cưới muộn.
Quả thật, trong giới từng có lời đồn.
Nói rằng Tổng Giám đốc Hàn — người luôn tôn trọng vợ — thật ra giấu một cô nhân tình, nuôi “ân nhân cứu mạng” như chim hoàng yến trong lồng vàng.
Khi ấy tôi chỉ cười nhạt.
Ngây thơ nghĩ rằng mình mới là người đã cứu mạng anh.
Nhưng bây giờ, tôi tận mắt chứng kiến dáng vẻ điên cuồng yêu đương của anh.
“An ninh! Đuổi người phụ nữ xâm nhập trái phép này ra ngoài!”
Hàn Lâm dịu dàng che mắt Lâm Sơ Hạ, giọng nói âm u, độc địa.
Một nhóm vệ sĩ áo đen lập tức bao vây tôi.
Tôi lạnh người, run rẩy không kiểm soát.