“Trong mắt ba mẹ, cô ấy vẫn là người ngoài sao?”

“Người Tống Tình Tình muốn giết là vợ con, con của con! Ba mẹ còn bênh cô ta?”

“Thể diện Lâm gia còn quan trọng hơn tính mạng cháu nội ba mẹ sao?!”

Câu hỏi dồn dập của Lâm Thâm khiến hai người không nói được một lời.

Họ há miệng, nhưng không phát ra nổi âm thanh nào.

Tôi lạnh lùng nhìn họ, buông ra nhát dao cuối cùng.

“Ba, mẹ. Hôm nay con nói rõ ràng ở đây.”

“Nếu Tống Tình Tình không cút khỏi Lâm gia, thì ba đứa trẻ này, sinh ra sẽ mang họ Thẩm.”

“Không còn nửa phần quan hệ với Lâm gia nữa.”

“Cô dám?!”

Ba chồng run lên vì giận.

“Thử xem tôi có dám không?”

Tôi bật cười đầy giễu cợt.

“Dù sao ba mẹ chỉ quan tâm tới người thừa kế. Mất ba đứa này, chỉ cần tôi còn, sẽ còn sinh được.”

“Nhưng nếu Tống Tình Tình còn tồn tại, tôi e rằng tôi không còn mạng để sinh nữa.”

Câu này vừa dứt, cả phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Sắc mặt ba mẹ chồng trắng bệch.

Đúng lúc ấy, một giọng nói dè dặt vang lên ngoài cửa.

“Ba, mẹ, A Thâm…”

Là anh cả Lâm Phong, đứng ngoài cửa với vẻ mặt khó xử và khẩn cầu.

6

Vừa bước vào, anh ta đã vội vã bước tới trước giường tôi, gương mặt đầy nụ cười lấy lòng.

“Em dâu, Tình Tình… cô ấy thật sự không cố ý. Chỉ là nhất thời hồ đồ, ghen quá hóa rồ thôi.”

“Giờ em và bọn nhỏ đều không sao rồi, tha cho cô ấy lần này đi?”

Tôi nhìn người anh chồng trên danh nghĩa ấy, cảm thấy nực cười vô cùng.

Vợ mình suýt chút nữa hại chết tôi và ba đứa cháu chưa chào đời,

Mà điều anh ta quan tâm không phải là người bị hại, mà là làm sao gỡ tội cho thủ phạm.

Tôi không nổi giận, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.

“Anh cả, nếu hôm nay người nằm đây là vợ anh, suýt mất con, anh có tha thứ cho kẻ gây ra chuyện đó không?”

Vẻ mặt Lâm Phong lập tức cứng đờ.

Tôi như không thấy gì, tiếp tục nhẹ giọng nói:

“À, tôi quên mất, vợ anh… không sinh được.”

Một câu này khiến lớp mặt nạ cuối cùng của Lâm Phong hoàn toàn sụp đổ.

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng.

“Thẩm Hân! Em nói chuyện kiểu gì vậy?!”

Mẹ chồng hét lên:

“Tình Tình đã đáng thương lắm rồi, còn muốn đâm vào tim nó?”

“Đáng thương?”

Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười.

“Tôi nằm đây, lúc nào cũng có thể mất con, tôi không đáng thương sao?”

“Mọi người đều vì một con điên mà nói đỡ, có ai thật lòng quan tâm tới sống chết của tôi không?”

Giọng tôi mỗi lúc một lớn, cuối cùng gần như là gào lên:

“Tốt! Các người quan tâm người thừa kế như thế, vậy tôi nói rõ luôn!”

“Hôm nay nếu Tống Tình Tình không cút khỏi Lâm gia, ba đứa con này sinh ra sẽ mang họ Thẩm! Không dính dáng gì đến Lâm gia!”

Lời đe dọa này khiến ba chồng hoàn toàn câm lặng.

Cả đời ông ta coi trọng nhất là huyết mạch truyền thừa.

Ông ta có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự điên cuồng của Tống Tình Tình, có thể bỏ qua nỗi đau của tôi, nhưng không thể chấp nhận chuyện người thừa kế đổi họ.

Lâm Thâm nắm chặt tay tôi, đứng về phía tôi không chút do dự.

“Con ủng hộ quyết định của Hân Hân.”

Anh nhìn anh trai mình, gằn từng chữ:

“Anh, ly hôn.

Nếu không, tôi sẽ dắt Hân Hân rời khỏi Lâm gia.

Từ nay về sau, tất cả người Lâm gia đừng mong gặp lại vợ chồng tôi và các con!”

Lâm Phong hoàn toàn sững sờ.

Anh ta quay sang nhìn ba, cầu cứu.

Ba chồng mím môi run rẩy, cuối cùng như bị rút hết sức lực, uể oải phất tay.

“…Ly hôn đi.”

Ông nhìn Lâm Phong, trong mắt tràn đầy thất vọng và mệt mỏi.

“Để nó ra đi tay trắng.”

Mọi chuyện đến đây coi như đã định.

Chiều hôm đó, Lâm Phong đi làm thủ tục ly hôn.

Nghe nói khi Tống Tình Tình bị đuổi khỏi biệt thự Lâm gia, cô ta như phát điên, không ngừng vùng vẫy chửi rủa tôi.

Lúc bị nhét vào xe, cô ta quay đầu lại, hướng về phía biệt thự, dùng toàn bộ sức lực gào lên:

“Thẩm Hân, đừng tưởng mày thắng rồi! Mày sẽ mãi mãi không biết được sự thật đâu!”

Giọng cô ta chói tai, đầy oán hận và không cam lòng.

Nằm trên giường bệnh, nghe vệ sĩ kể lại, lòng tôi chợt thắt lại một nhịp.

Sự thật?

Là sự thật gì cơ chứ?

6

Sau khi Tống Tình Tình bị đuổi khỏi Lâm gia, thế giới của tôi cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Tôi nằm viện nửa tháng, sau đó được Lâm Thâm đón về Tây Uyển, bắt đầu cuộc sống mà ai nhìn vào cũng nói là hạnh phúc.

Thái độ của ba mẹ chồng thay đổi một trăm tám mươi độ, ngày nào cũng gọi điện hỏi han, quà cáp và thuốc bổ gửi tới chất thành núi, nhưng tôi đều từ chối.

Tôi nói rõ với Lâm Thâm, tôi không muốn gặp lại họ.

Lâm Thâm không hề phản đối, anh một mình gánh hết áp lực, tạo cho tôi một không gian an toàn tuyệt đối.

Toàn bộ bảo mẫu và người giúp việc trong nhà đều bị thay hết, tất cả do Lâm Thâm đích thân chọn — thân phận sạch sẽ, chuyên nghiệp, đáng tin.

Trong số đó, có một người tên là chị Vương, đặc biệt giỏi nấu canh,

mỗi ngày đều thay đổi món, nấu cho tôi các loại thuốc bổ an thai.