Ngày thứ hai của kỳ trăng mật,

Tôi phát hiện trong điện thoại của chồng mới cưới có một lịch hẹn mới với Cục Dân chính.

Bấm vào xem, bên dưới còn có tin nhắn khuyên can của bạn anh ta:

【Cậu chắc chứ? Kết thúc tuần trăng mật với Giang Ngữ mà lại đi cưới một cô gái làng chơi à? Đây là tội song hôn đấy!】

Phó Diễm đắc ý trả lời:

【Song hôn cái quái gì, giấy kết hôn của tôi và Giang Ngữ là giả.】

【Trước khi chết, bố tôi dặn phải chăm sóc thật tốt cho Sở Sở, cô ấy đang mang thai, mà cưới cô ấy là cách tốt nhất để chăm sóc rồi còn gì.】

【Tính tình Giang Ngữ quá mạnh mẽ, nếu làm ầm lên sẽ rất khó coi, nên tôi mới sắp xếp một kỳ trăng mật ngọt ngào để cô ta mất cảnh giác, sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện kiểm tra giấy kết hôn là thật hay giả.】

Tôi không khóc, cũng chẳng la hét.

Chỉ thản nhiên tiếp tục chuyến trăng mật như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cho đến ngày kết thúc kỳ trăng mật ấy, khi Phó Diễm khoác vai Sầm Sở Sở chụp ảnh cưới nền đỏ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gào thét hoảng loạn:

“Phó tổng, không hay rồi! Chúng ta bị ông trùm xã hội đen bao vây rồi!”

Phó Diễm, những ngày tháng tốt đẹp của anh… đến đây là hết rồi.

1

Sau khi xác nhận tên đặt lịch hẹn ở Cục Dân chính là Phó Diễm, lần đầu tiên tôi bắt đầu lục điện thoại của anh ta.

Người nhắn tin với anh ta chính là phù rể trong đám cưới của chúng tôi.

【Nếu cậu không còn thích Giang Ngữ, thì cứ nói rõ với cô ấy đi, sao lại phải dùng giấy kết hôn giả để lừa người ta chứ? Nếu cô ấy mà biết được……】

Phó Diễm gửi lại một biểu cảm nhàn nhạt, mang theo chút thờ ơ.

【Cô ta ngoài việc nghĩ đến tôi thì chỉ còn nghĩ tới kỳ trăng mật thôi, chỉ cần tôi che giấu kỹ, cả đời này cô ta cũng sẽ không phát hiện.】

【Huống hồ, tôi với Giang Ngữ ở bên nhau bao năm mà cô ta vẫn chẳng có lấy một đứa con, còn Sở Sở thì vừa dính cái là có thai ngay — đây chẳng phải là ý trời sao?】

Đối phương im lặng thật lâu, dường như hơi lo lắng:

【Nhưng dù sao thì “lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa”, nhà Giang Ngữ cũng có thế lực đấy. Cậu không sợ ông bố vợ tìm đến à?】

Phó Diễm gửi lại một đoạn ghi âm, giọng điệu vô cùng tự tin:

【Lão già đó giờ chẳng khác gì con chó mất nhà, còn tưởng mình là ông vua ngầm năm xưa chắc?】

【Cho dù ông ta có tìm đến thì sao? Giờ trong tay tôi nắm hết tài nguyên của nhà họ Giang, chỉ cần ông ta dám nói nửa câu không vừa ý, tôi sẽ đuổi lão ra khỏi Nam Thành ngay lập tức.】

Một luồng lạnh buốt tràn khắp người tôi.

Nếu không có cha tôi, anh ta làm gì có ngày hôm nay.

Vậy mà giờ đây, anh ta lại dám nhục mạ chính gia đình đã nâng đỡ mình.

【Đội sừng đến tận mặt rồi, Giang Ngữ không phải loại người biết nhịn đâu.】

Phó Diễm cười khẩy, giọng đầy tự mãn:

【Đàn bà mù quáng vì tình thì nhịn được hết. Ngày xưa tôi chỉ là một kẻ thất nghiệp, không bằng cấp, không quan hệ, cô ta còn dọa chết để bắt bố cô ta cho tôi cơ hội. Huống hồ giờ tôi còn nuôi nổi cả nhà cô ta.】

Anh ta dừng một chút, giọng trong bản ghi âm lại pha thêm chút khinh miệt xen lẫn thương hại:

【Giang Ngữ từ nhỏ đã mất mẹ, thiếu thốn tình cảm lắm. Lúc tôi theo đuổi cô ta, chỉ cần nói vài câu ngọt ngào là cô ta đã cảm động khóc nức nở. Đúng là đồ ngu.】

Tôi sững người rất lâu.

Quả nhiên, người ta chỉ có thể bị đâm đau nhất bởi chính người mình yêu nhất.

Những vết thương trần trụi tôi từng phơi bày trước mặt anh ta, giờ lại trở thành điểm yếu để anh ta nắm chặt lấy tôi.

Tay run rẩy, tôi chụp lại toàn bộ lịch sử trò chuyện, rồi đặt điện thoại về chỗ cũ.

Ngay giây tiếp theo, một đôi tay nóng rực từ phía sau vòng qua ôm lấy tôi.

“Em xuống giường làm gì thế? Không phải là nôn nóng muốn cùng chồng làm chuyện gì đó đấy chứ?”

Những nụ hôn dày đặc rơi lên cổ tôi, Phó Diễm từ sau lưng hôn dọc xuống tận lòng bàn tay.

Phát hiện đầu ngón tay tôi lạnh ngắt, anh ta vội vàng tăng nhiệt độ máy lạnh trong phòng.

“Lạnh rồi à? Sao không bật điều hòa cao hơn chút, em muốn bị cảm để anh phải lo chết đi được sao?”

Tôi không đáp, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Thì ra, ánh mắt yêu thương của một người thật sự có thể được diễn xuất ra hoàn hảo như vậy.

Phó Diễm bế tôi ngồi lên đùi, phản ứng dưới lớp áo choàng khiến tôi buồn nôn.

“Ngày mai khách sạn này có buổi đấu giá, chồng sẽ mua cho em món quà cưới tuyệt nhất.”

Cảm nhận vị ngọt tanh dính trên môi, tôi đẩy anh ta ra.

“Em mệt rồi, muốn ngủ.”

Phó Diễm hơi sững lại, nhưng nhanh chóng dịu dàng đắp chăn cho tôi, kéo đôi tay lạnh của tôi vào lòng mình để sưởi.

Anh ta ôm chặt đến mức khiến tôi tê dại, cũng chẳng chịu buông.

Trong bóng tối đặc quánh, tôi lại mở mắt.

Chiếc gối bên cạnh, nơi vừa còn hõm xuống, giờ đã phồng lên.

Tiếng cửa phòng khách sạn vang lên — mở ra rồi lại khép lại.

Tôi ngồi dậy, bước ra khỏi bóng đêm.

Lặng lẽ theo sau anh ta, tôi thấy Phó Diễm với vẻ mặt háo hức đang gõ cửa căn phòng đối diện.

Giây phút giọng nữ trong phòng vang lên, toàn thân tôi như rơi vào hầm băng lạnh giá.