Vẻ dịu dàng trên gương mặt Tạ Cẩm Chi bị sự dữ dội thay thế, ánh hận trong mắt khiến tôi lạnh sống lưng.

“San San một mình nuôi con cực khổ đến thế, cô không biết sao? Ba triệu với cô chỉ là giá một sợi dây chuyền, nhưng với cô ấy là cả đời dành dụm. Sao cô có thể độc ác như vậy, lấy tiền rồi còn bêu xấu người ta!”

“Nếu San San xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!”

Anh ta đẩy tôi mạnh ra ngoài, sải bước lao ra cửa, lực quá lớn khiến tôi suýt không đứng vững.

Bụng va vào góc bàn gỗ lim, bụng dưới đau nhói dữ dội.

Tai còn văng vẳng tiếng kêu kinh hãi của người giúp việc, vậy mà Tạ Cẩm Chi không hề dừng lại lấy một giây.

Chút yêu thương cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến theo bước chân anh ta.

4

“Cô Kiều, thật xin lỗi, đứa bé không giữ được rồi.

Cô đừng buồn…”

Giọng bác sĩ như vọng từ nơi xa, mơ hồ, nặng trĩu.

Từng chữ từng chữ đập tan lý trí của tôi.

Hai mắt tôi như mất tiêu cự, lặng lẽ nhìn cây muồng hoàng yến ngoài cửa sổ mà xuất thần.

Lần đầu tiên gặp Tạ Cẩm Chi, là dưới một gốc muồng hoàng yến.

Kỳ thi đại học cận kề, ông cụ nhà họ Tạ đột ngột qua đời.

Hội đồng quản trị đối với tài sản của Tạ thị đều dòm ngó như hổ rình mồi.

Tạ Cẩm Chi khi ấy mới hai mươi tuổi, từ một công tử ăn chơi bị đẩy lên vị trí người gánh vác gia tộc.

Chàng thiếu niên kiêu hãnh ấy đứng dưới gốc muồng hoàng yến, cố gắng ưỡn thẳng sống lưng.

Anh cho rằng cha tôi cũng giống những người khác, đến để chấm dứt hợp tác.

Không ngờ, chúng tôi đến gặp anh là để thực hiện lời hứa liên hôn năm xưa.

Anh nhìn chúng tôi, nước mắt lẫn trong nụ cười.

Gió thổi qua, muồng hoàng yến xào xạc rơi xuống một trận mưa hoa.

Ánh vỡ vụn trong đáy mắt anh theo mưa hoa rơi thẳng vào lòng tôi.

Hôn lễ được tổ chức vội vàng, dưới sự chứng kiến của người thân hai bên, chúng tôi trao lời thề hôn nhân.

Tạ Cẩm Chi cam đoan sẽ đối xử tốt với tôi suốt đời, thậm chí còn chủ động ký thỏa thuận tiền hôn nhân.

Nếu anh phản bội cuộc hôn nhân này, sẽ ra đi tay trắng.

Tôi hỏi anh:

“Nếu là em phản bội thì sao?”

Anh cúi đầu cười khẽ, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Vậy nhất định là anh chưa đủ tốt, mới để em chạy đến bên người khác.”

“Uyển Uyển, nếu có ngày đó, hãy phạt anh bị em vứt bỏ mãi mãi.”

Sau đó, cha tôi dùng thân phận nhà giàu số một Hải thị giúp anh đứng vững ở Tạ thị.

Tạ Cẩm Chi cũng không phụ kỳ vọng, chỉ trong vài năm đã đưa ngành trang sức của Tạ thị vươn lên hàng đầu cả nước.

Năm anh đắc ý nhất, anh mua lại một hòn đảo, trồng đầy hoa hồng trên đó.

Vì tôi mà bù đắp một màn cầu hôn đến nay vẫn khiến bao cô gái ngưỡng mộ.

Trước mắt tôi dường như vẫn còn thấy cảnh Tạ Cẩm Chi quỳ một gối.

Hốc mắt anh đỏ lên, giọng khàn đặc:

“Uyển Uyển, anh muốn cùng em có một mái nhà, trong nhà có em, có anh, còn có cả con của chúng ta.”

Bên tai tôi nóng ran, cố kìm nước mắt mà gật đầu.

Chỉ tiếc rằng, lòng người vốn chẳng bền lâu.

Chưa đầy mười năm, tình yêu của chúng tôi đã đi đến hồi kết.

Tôi quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ trượt xuống, thấm ướt gối.

Tạ Cẩm Chi từng nghiêm túc nói, muốn cùng tôi có một mái nhà, muốn cùng tôi có một đứa con.

Giờ đây, tất cả lại bị chính tay anh bóp chết.

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới do Tạ Cẩm Chi đích thân thiết kế trên tay xuống, giao cho luật sư bên cạnh.

Tối hôm đó, Tạ Cẩm Chi nhận được chiếc nhẫn này tại nhà Trần San San ở trung tâm thành phố.

Không lâu sau, anh gửi cho tôi mấy đoạn tin nhắn thoại.

“Kiều Uyển, may mà tôi đến kịp, nếu không San San chẳng biết sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì.”

“Tôi vốn định tha thứ cho sự mất kiểm soát của cô, nhưng cô lại gửi nhẫn tới.”

“Cô không biết bây giờ San San không thể chịu bất kỳ kích thích nào sao?”

“Cô mãi mãi là bà Tạ, không cần chọn lúc này để tuyên bố chủ quyền.”

Giọng nói truyền qua dòng điện, lạnh lẽo nghiêm khắc, mang theo cảm giác xa lạ đến không thật.

Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng phụ nữ nức nở.

Người giúp việc bên cạnh không nhịn được mà oán trách sự thiên vị của Tạ Cẩm Chi.

Thiên vị ư?

Trái tim anh đã không còn ở tôi, lấy đâu ra hai chữ thiên vị.