2
“Được thôi!”
“Tôi vẫn luôn muốn có một đứa con trai mà!”
Tôi nở nụ cười hiền lành, dịu dàng nhìn cậu bé: “Từ nay, Tiểu Long chính là con ruột của tôi!”
“Tôi sẽ yêu thương Tiểu Long hết lòng, sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương thằng bé!”
Sự bình tĩnh, không khóc lóc cũng chẳng cãi vã của tôi, lại còn dứt khoát đồng ý—
Khiến cả Ngô Tuấn, Tiểu Long và mẹ chồng ở đầu dây bên kia đều sững sờ.
Ngô Tuấn không chắc chắn, lại hỏi lại: “Giang Ninh, em không sao chứ?”
“Em nghe rõ anh nói gì không?”
“Tiểu Long là con của anh và người tình, không phải con nuôi cũng chẳng phải con nhặt ngoài đường về đâu!”
“Tiểu Long năm nay đã năm tuổi rồi!”
“Nói cách khác, năm em mang thai, anh đã ngoại tình rồi!”
Tôi biết rất rõ—việc Ngô Tuấn đưa Tiểu Long về nhà, thực chất là đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ly hôn.
Chúng tôi kết hôn được bảy năm, anh ta đã quá chán ngán với cuộc sống hôn nhân toàn cơm áo gạo tiền.
Ngô Tuấn từng không ít lần than phiền.
Nói nếu không cưới tôi, thì giờ anh ta chắc đã trở thành sát thủ tình trường, có khi còn cưới được tiểu thư nhà giàu rồi ấy chứ.
Ban đầu tôi còn tưởng anh ta chỉ nói đùa.
Sau này mới phát hiện, anh ta thật sự mơ tưởng có cả rổ mỹ nhân vây quanh.
Thời điểm đó, tôi cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng vì con gái, tôi nhẫn nhịn.
“Em nghe rất rõ.”
Tôi vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Nhưng chẳng phải người tình của anh đã bị bắt vào tù rồi sao?”
Tôi quay sang nhìn Tiểu Long bằng ánh mắt đầy xót xa: “Tiểu Long còn nhỏ như vậy, nó cần một người mẹ bên cạnh.”
“Vậy nên, từ nay trở đi, tôi chính là mẹ của Tiểu Long.”
Tiểu Long tuy là một đứa trẻ quái ác, nhưng dù sao cũng mới chỉ năm tuổi.
Có lẽ vì mẹ ruột vừa mới bị bắt đi, nó đang phải chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị tách khỏi mẹ.
Lời nói của tôi, dù chưa thể khiến nó hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng,
Nhưng ánh mắt đầy chán ghét lúc đầu nhìn tôi, giờ cũng dịu lại thấy rõ.
Tôi bằng lòng nhận đứa con này, Ngô Tuấn và mẹ chồng cũng chẳng còn lý do để tiếp tục la lối.
Chỉ là, trước khi mẹ chồng kịp tắt máy…
Tôi gọi bà lại: “Mẹ, dạo này con phải tăng ca thường xuyên ở công ty.”
“Không biết mẹ có thể vất vả một chút, đến đây chăm sóc Tiểu Long một thời gian được không ạ?”
“Mẹ cứ yên tâm, con sẽ gửi bé Ánh Ánh về cho ba mẹ ruột của con chăm, và mỗi tháng con sẽ đưa mẹ năm ngàn, coi như tiền công mẹ chăm sóc Tiểu Long.”
Mẹ chồng tôi vốn ham tiền, tôi đưa ra con số năm ngàn, chắc chắn bà đã vui đến nở hoa trong lòng rồi.
Huống chi tôi còn nói sẽ gửi Ánh Ánh đi chỗ khác, để bà chỉ cần chăm cháu ruột của mình.
Được vừa ở cạnh cháu trai, vừa có tiền tiêu—mẹ chồng tất nhiên gật đầu ngay tắp lự!
Quả nhiên, bà ta lập tức đồng ý không chút do dự.
Ngô Tuấn cũng rất hài lòng với cách làm của tôi.
Còn khen tôi sau từng ấy năm làm vợ, cuối cùng cũng hiểu chuyện, bảo sau này cả nhà nên sống hòa thuận.
Tôi thầm cười lạnh trong lòng: Cả nhà sống hòa thuận?
Cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến ba người nhà anh… “hòa thuận” đến tận xương tủy!
Ngày Tiểu Long chính thức dọn vào nhà tôi,
Tôi đích thân đưa con gái Ánh Ánh và con chó cưng Tiểu Bạch của con bé về quê.
Vừa nhìn thấy ba mẹ tôi, nước mắt tôi lập tức trào ra không kìm được.
Bởi trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng họ bị tên ác quỷ kia chém đến nát vụn ở kiếp trước.
Mũi cay xè, nước mắt cứ thế ào ào rơi xuống.
Ba mẹ tôi bị dọa sợ, tưởng tôi đã chịu uất ức gì ghê gớm.
Họ vội ôm lấy tôi, không ngừng an ủi.
Nói tôi đừng lo gì cả, dù trời có sập xuống cũng có họ gánh thay.
Tuyệt đối không để bất kỳ ai làm tổn thương đến tôi và Ánh Ánh, dù chỉ là một cọng tóc!
Tôi òa khóc càng dữ dội, tim đau thắt từng cơn.
Cũng chính lúc đó, tôi thầm thề trong lòng: kiếp này, tuyệt đối không để ba mẹ phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!
Tôi ở lại quê với ba mẹ và Ánh Ánh hai ngày.
Nào ngờ lúc trở về thành phố, nhà đã loạn thành một mớ bòng bong rồi.