Thậm chí, ngay trước mặt dân chúng, nàng ta còn cùng tên man di ấy hoan lạc không chút kiêng dè, làm nhục tôn nghiêm của An Bình quốc.”

“Nếu nữ tử trước mặt đây chính là ả đàn bà dâm loạn đó, lão thần khẩn cầu bệ hạ xử tử ngay tại chỗ, để an lòng bách tính!”

Nghe thấy mình sắp bị xử tử, Bình Dương trợn trừng hai mắt, hoàn toàn không dám tin mọi chuyện lại diễn biến đến mức này.

Nàng ta vội vàng bò đến trước mặt Thừa tướng, nắm chặt vạt áo hắn, khẩn thiết cầu xin.

“Thừa tướng đại nhân, cứu bổn cung! Không phải ngài đã nói sẽ giúp bổn cung trở lại ngôi vị công chúa sao?”

Sắc mặt Thừa tướng lộ rõ vẻ xấu hổ, lúc này ngay cả một lời cũng không dám nói nhiều.

Bình Dương cứ bám riết lấy hắn, hắn không thể làm gì khác ngoài việc đẩy nàng ta ra, nhanh chóng quỳ xuống, hướng về phía Hoàng đế bày tỏ lập trường.

“Bệ hạ, lão thần cũng chỉ là bị nữ nhân này mê hoặc, hoàn toàn không biết thân phận thực sự của nàng ta.”

“Lão thần luôn một lòng trung thành với Tiên hoàng, vì lo lắng cho huyết mạch hoàng gia mà nhất thời phạm phải sai lầm lớn. Xin bệ hạ giáng tội!”

Hoàng đế còn chưa mở miệng, ta đã bước lên trước, nhướng mày nhìn hắn, cười nhạt.

“Thì ra Thừa tướng đại nhân lại trung thành đến mức này.”

“Chỉ là… Tiên hoàng đã băng hà từ lâu, một triều đại có một vị quân vương, chẳng lẽ ngài vẫn muốn tiếp tục trung thành với Tiên hoàng sao?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Thừa tướng lập tức trắng bệch!

Cả triều đình chìm trong im lặng, không ít đại thần cúi đầu, không dám hó hé.

Bởi vì ai cũng biết, câu nói của ta chẳng khác nào đang chất vấn—hắn trung thành với Tiên hoàng, vậy có trung thành với Hoàng đế hiện tại hay không?

Nếu dám nói tiếp tục trung thành với Tiên hoàng, thì chẳng khác nào đang ám chỉ Hoàng đế không xứng đáng!

Mà nếu hắn phủ nhận, vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Không khí trên triều đường trở nên ngột ngạt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thừa tướng, chờ xem hắn trả lời thế nào.

7

Thừa tướng sắc mặt tái mét, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Chắc hẳn trong lòng hắn lúc này đang thầm rủa ta không biết bao nhiêu lần.

“Trưởng công chúa, hà tất phải bẻ cong sự thật như vậy? Lòng trung thành của lão thần với An Bình quốc có trời đất chứng giám. Bất kể ai là Hoàng đế, chỉ cần được bách tính quy thuận, lão thần ắt tận tâm phò trợ!”

Ta nhếch môi cười lạnh.

“Tốt lắm! Vậy trên đường về, ngài nhớ đi cẩn thận, tránh xa những gốc đại thụ ra, kẻo bị sét đánh trúng!”

Lời này vừa dứt, trong triều lập tức vang lên tiếng cười khẽ.

Ta không thèm để tâm đến Thừa tướng nữa, hắn lúc này đã không còn là mục tiêu của ta.

Ta quay đầu, ánh mắt rơi xuống Bình Dương vẫn đang quỳ dưới đất, rồi nhìn sang Lý Tông Chính đang đứng bên cạnh.

“Lý đại nhân, khi nãy ngươi chắc chắn khẳng định bổn cung là giả. Bây giờ, ngươi vẫn còn giữ nguyên lập trường của mình không?”

Lý Tông Chính đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục.

“Xin Trưởng công chúa thứ tội! Vi thần bị kẻ khác che mắt, điều tra sai sót, suýt chút nữa đã làm oan công chúa. Xin công chúa niệm tình lòng trung thành của vi thần mà tha mạng!”

Ta cười nhạt, nhưng không nói gì, bởi ta biết có người sẽ xử lý hắn thay ta.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc đó, thánh chỉ của Thái hậu đã đến.

Thái hậu là người thông minh. Lúc này, nếu muốn bảo vệ con gái mình, bà ta nhất định phải tìm một kẻ chịu tội thay.

Hôm nay, kẻ nào gây ra chuyện này lớn nhất, thì kẻ đó chính là người chịu trách nhiệm.

Trong chiếu chỉ, Thái hậu tuyên rằng cung nữ Tiểu Nhu nhiều năm trung thành hộ chủ, nay đặc biệt được thu nhận làm nghĩa nữ của bà.

Còn chuyện hôm nay, tất cả đều là do Lý Tông Chính một tay bày mưu đặt kế, cố tình vu khống Trưởng công chúa, làm ô uế hoàng thất.

Tuy trong chiếu chỉ chưa trực tiếp xử lý Lý Tông Chính, nhưng mọi người đều hiểu—hắn chẳng thể sống yên ổn bao lâu nữa.

Vậy là Bình Dương cứ thế bị giữ lại trong cung, trở thành nghĩa nữ của Thái hậu, được phong làm Thanh La công chúa.

Nàng ta bị người đưa đi, nhưng trước khi rời khỏi, ánh mắt nhìn ta tràn đầy hận ý, như thể muốn lột da róc xương ta ngay tại chỗ.

Ta chỉ cười nhạt, không hề bận tâm.

Người như nàng ta, vốn dĩ chẳng thể đi xa.

8

Bước ra khỏi triều đường, ta không nhịn được mà thở dài một hơi.

“Bệ hạ không nên vì thần thiếp mà gây xung đột với Thái hậu nương nương.”

Hoàng đế nghe xong, chẳng buồn quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp:

“Trẫm không phải vì ngươi mà tranh chấp với bọn họ, chỉ là cảnh cáo họ phải an phận. Nếu một ngày thực sự gây ra đại họa, đến lúc đó trẫm chưa chắc đã có thể thu xếp được.”

Ngẫm lại những chuyện Bình Dương đã làm ở kiếp trước, ta không thể không thừa nhận lời hắn nói có lý.

“Bệ hạ thánh minh!”

Ta thuận miệng khen hắn một câu, không ngờ hắn lại lắc đầu, bình thản nói:

“Trẫm không phải minh quân!”

Ta sững sờ, chưa kịp đáp lại thì hắn đã chậm rãi xoay người, trong ánh mắt mang theo vẻ trầm trọng hiếm thấy.

Ta lập tức nhận ra—chắc chắn hắn đã gặp phải chuyện khó khăn.

“Bệ hạ gặp phải vấn đề gì sao?”

Hắn trầm mặc một lát, rồi nặng nề thở dài.

“Gần đây, các quốc gia bị man di xâm lược liên tiếp gửi thư tới, đề nghị liên minh với chúng ta để cùng nhau tiêu diệt bộ lạc man di.”

Ta nhíu mày.

Man di có vô số bộ lạc lớn nhỏ, mỗi bộ lạc đều dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa còn có chung một mục tiêu—xâm chiếm lãnh thổ của chúng ta. Quy mô của chúng trải rộng khắp các nước, muốn tiêu diệt tận gốc, quả thực phải có sự liên kết của nhiều quốc gia mới có thể làm được.

Ta khẽ gật đầu, giọng nói chắc chắn.

“Đây là chuyện tốt. Nếu muốn xóa bỏ hoàn toàn mối đe dọa từ man di, đây là phương án khả thi nhất.”

“Hiện nay, liên minh nhiều quốc gia do Trần quốc đứng đầu đã được thành lập. Để thể hiện thành ý, Trần quốc đã đề nghị liên hôn với Đại Triều. Người mà bọn họ muốn cầu thân chính là Trưởng công chúa Bình Dương.”

Khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đã đến.

Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trái tim ta vẫn không kìm được mà khẽ rung lên.

Ta bình tĩnh đáp lời:

“Thần muội đã sớm dự liệu trước chuyện này. Bình Dương nguyện ý đi hòa thân.”

Hoàng đế dường như đã đoán trước được ta sẽ nói như vậy, nhưng hắn chỉ cười khổ một tiếng.

“Trẫm đã nói rồi, trẫm không phải minh quân. Thế nên trẫm không hề hồi đáp Trần quốc.”

“Hôm nay, trẫm đã thương nghị cùng triều thần, quyết định thân chinh ra trận.”

Ta lập tức hít một hơi thật sâu!

Kiếp trước, hắn cũng từng thân chinh ra trận. Nhưng nguyên nhân là vì Bình Dương kiên quyết không chịu hòa thân.

Nàng ta luôn nuôi giấc mộng một ngày nào đó có thể lên ngôi nữ đế. Nếu phải xuất giá, vậy thì mọi mộng tưởng sẽ hoàn toàn tan biến.

Cuối cùng, Hoàng đế không còn cách nào khác, đành phải tự mình ra trận.

Trận chiến ấy gian khổ vô cùng.

Hoàng đế nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử, nhưng bằng sự ngoan cường, cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.

Bộ lạc man di bị đánh đến mức không còn đường lui, buộc phải cầu hòa.

Sau đó, A Lý Hách được phái đến tham gia đại hội của các quốc gia.

Mà nội dung hội nghị ấy cũng chẳng có gì ngoài việc mở rộng thông thương và đàm phán liên hôn.

Kiếp trước, Trần quốc từng chủ động đề nghị liên hôn với Đại Triều, nhưng lại bị Bình Dương làm mất mặt ngay trước mặt quần thần.

Khi An Bình quốc lâm vào nguy nan, Trần quốc đã không kịp thời ra tay tương trợ, mà chỉ tiếp nhận bách tính sau khi đất nước sụp đổ.

Thế nhưng, về sau, Trần quốc lại có thể đơn độc đánh lui quân man di, đẩy chúng về vùng đất xa xôi hẻo lánh. Không thể không thừa nhận, quân chủ của Trần quốc quả thực là một vị minh quân kiệt xuất.

Kiếp trước, Trần quốc từng cầu hôn Bình Dương, nhưng chỉ là muốn gả nàng cho hoàng đệ của quốc vương.

Vậy mà Bình Dương lại ngang nhiên sỉ nhục sứ thần ngay trước triều đình, khiến Trần quốc mất hết thể diện.

Nghe nói vì chuyện này mà hai huynh đệ nhà họ tranh cãi gay gắt, quan hệ rạn nứt. Nếu thật sự nảy sinh hiềm khích, thì lỗi lầm của Bình Dương lại càng thêm nặng nề.

Ta nhìn Hoàng đế, chậm rãi lên tiếng:

“Bệ hạ, lúc này căn bản không phải thời điểm thích hợp để thân chinh. Xin bệ hạ suy xét cẩn thận!”

Thế nhưng, lời khuyên của ta hoàn toàn không được tiếp thu.

Ngược lại, hắn còn dùng lý lẽ thuyết phục ta.

“Trẫm quyết định thân chinh, không chỉ vì ngươi, mà còn vì muốn giành lợi thế khi đàm phán. Hiện tại, An Bình quốc muốn tham gia liên minh, chắc chắn sẽ phải đánh đổi một phần lợi ích.”

Hắn đã quyết tâm, ta cũng không thể lay chuyển.

Nhưng điều khiến ta không ngờ tới là—trước ngày xuất chinh, hắn lại dám đứng trước triều thần, vượt qua mọi phản đối, phong ta làm người đại diện giám quốc!

Sắc phong này khiến Thái hậu bất mãn, Thừa tướng thì càng phản đối kịch liệt.

Nhưng những người ủng hộ ta cũng không ít, cuối cùng Thừa tướng thất bại, ta chính thức thay mặt giám quốc.

Để thuận tiện cho ta hành sự, Hoàng đế còn đặc biệt sắp xếp cho Tang Yên Nhiên luôn ở bên cạnh hỗ trợ.

Đêm trước ngày xuất chinh, ta tự tay mang bộ chiến giáp mà mình đã chuẩn bị đến thư phòng của hắn.

“Bệ hạ, thần muội đặc biệt chế tạo một bộ hộ tâm giáp, hôm nay mang đến dâng tặng. Mong bệ hạ mỗi ngày đều mặc vào, tuyệt đối không được lơ là!”

Hoàng đế đi đến trước mặt ta, chậm rãi vuốt ve lớp giáp trên tay, khóe môi dường như mang theo ý cười.

“Bộ giáp này làm rất tốt, vừa nhìn đã biết là tốn nhiều tâm huyết.”

Hắn cầm bộ giáp lên, giơ ra trước người ướm thử, rồi bất ngờ nói rằng muốn mặc thử ngay.

Nhưng bộ giáp này khá phức tạp, hơn nữa trong thư phòng, hắn đã đuổi hết người hầu ra ngoài. Cuối cùng, ta là người duy nhất có thể giúp hắn mặc vào.

Lúc ta đang cúi người cột dây đai trước ngực hắn, bất chợt, một cánh tay mạnh mẽ kéo ta vào lòng.

Trong khoảnh khắc bị vòng tay hắn siết chặt, ta thoáng ngây người.

Thật ra, ta rất muốn phóng túng một lần, để bản thân có thể tận hưởng chút hơi ấm này.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, lý trí đã kéo ta về thực tại. Nghĩ đến thân phận của mình, ta vội vã đẩy hắn ra.

“Hoàng huynh, chúng ta đều không còn nhỏ nữa. Nên giữ khoảng cách nam nữ mới phải!”

Hắn nhìn ta, trong mắt như gợn sóng, rồi bất giác nở nụ cười khổ, cúi đầu, giọng nói mang theo chút cô đơn khó tả.

“Được…”

Cuối cùng, ta gần như chạy trốn khỏi ngự thư phòng.

Tình cảm của hắn, ta không thể nhận.

Mà hắn cũng hiểu rõ, mỗi người đều có con đường của riêng mình.

Giữa chúng ta, chỉ có thể dừng lại ở điểm này.

Ngày hôm sau, Hoàng đế xuất chinh.

Ta không ra ngoài tiễn hắn, chỉ có thể đứng từ trên cao, dõi theo bóng dáng đoàn quân rời đi.

Tang Yên Nhiên bước đến bên cạnh ta. Những ngày qua, nàng đã phần nào nhìn thấu mọi chuyện, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Giá mà Thanh La có thể hữu dụng hơn một chút, thì hai người các ngươi cũng chưa chắc…”

Nàng không nói hết câu, nhưng ta và nàng đều hiểu.

Ta biết, triều đình có lẽ ai cũng rõ ràng rằng ta không phải Bình Dương.