Tôi bật cười: “Anh thấy tôi làm khó bà ấy chỗ nào? Rõ ràng là bà ấy đến đây cầu xin tôi, vì chuyện anh bị điều đi vùng sâu.”

“Đuổi mấy lần không chịu đi.”

“Gì cơ?”

Cố Thanh ngớ người.

Phía sau, Từ Nhược Hàm bước lên định đỡ mẹ Cố dậy, liền bị bà tát cho một cái trời giáng.

“Đồ đàn bà hư hỏng!”

“Dì… con…”

Mẹ Cố chỉ thẳng vào mặt cô ta, mắng không kiêng nể: “Chồng mày chết rồi, con trai tao tốt bụng mới đưa mày về nuôi, thế mà mày lại đẩy con dâu tao đi! Không phải đồ đàn bà hư thì là cái gì?”

Mấy câu này khiến Từ Nhược Hàm nghẹn họng không nói được gì.

Ở thời này, tiểu tam là thứ rất đáng bị khinh rẻ.

Không bị bỏ vào lồng heo dìm nước đã là nhân nhượng rồi.

Đám đông bắt đầu bu lại mắng chửi cô ta.

Sắc mặt Cố Thanh trầm xuống, đầy phức tạp.

Tôi chẳng có ý định can dự, quay người đóng cửa lại.

Nhìn cảnh tượng ngoài sân, đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.

Tôi nhớ ra, với chức vị của ba tôi, kiếp trước dù có chính sách ban hành.

Cùng lắm cũng chỉ bị giáng chức hoặc điều đến một vị trí nhàn rỗi.

Chứ không thể nào lại bị đày xuống nông thôn như thế.

Vậy mà đời trước, ông bị đưa thẳng về vùng sâu vùng xa.

Còn Cố Thanh, lúc ấy là doanh trưởng, lại hoàn toàn bình yên vô sự.

Bây giờ nghĩ lại, rất có thể khi đó là do ba tôi thương tôi, sợ Cố Thanh bị điều đi thì tôi sẽ khổ, nên mới…

Ý thức được điều này, nước mắt tôi không kìm được liền tuôn rơi.

“Con gái, con sao vậy?”

Mẹ tôi bị dọa sợ.

Vừa lau nước mắt cho tôi, vừa bất bình nói: “Không phải chỉ là gã Cố Thanh thôi sao? Trên đời này đầy người vừa đẹp trai lại tốt tính hơn nó, mình có gì mà buồn?”

Mẹ hiểu lầm rồi. Thật ra, tôi không phải vì Cố Thanh mà đau lòng.

Mà là vì sự bướng bỉnh của bản thân ở kiếp trước.

Nếu không vì tôi, gia đình mình đã chẳng trở nên như thế.

Tôi lau nước mắt, khẽ nói: “Mẹ, con không sao.”

“Trong nhà dọn dẹp ổn hết chưa?”

“Ổn rồi, mình mua vé tàu tuần sau.”

“Được rồi.”

Nghe nói sau khi làm xong giấy đăng ký kết hôn với Từ Nhược Hàm, Cố Thanh dẫn cô ta đi chơi thỏa thích mấy ngày liền ở huyện thành.

Nếu không nhờ tôi nhắc, chắc anh ta cũng không biết mình có tên trong danh sách bị điều về vùng sâu.

Về đến nhà, cán bộ từ trên gửi xuống còn đến tận nơi thông báo lại một lần nữa.

Từ Nhược Hàm vừa mới biết tin, lập tức hoảng loạn.

“Bị điều về nông thôn á?!”

“Không, em không muốn về đó!”

Cô ta lấy Cố Thanh cũng là vì để dựa vào địa vị của anh ta.

Sao có thể để bản thân phải về nông thôn được?

“Tất cả là tại cô, là cô hại chết con trai tôi!”

Sau trận lộn xộn vừa nãy, mẹ Cố đầu tóc rối bời.

Bà ta chỉ tay vào mặt Từ Nhược Hàm, sắc mặt dữ tợn.

Nói xong lại lao lên đánh.

“Aaaa—!”

Tiếng la thất thanh vang lên, hai người lại lao vào đánh nhau.

“Đủ rồi!!”

Cố Thanh đập mạnh chiếc ly nước xuống bàn, giận dữ hét lớn.

“Đừng cãi nhau nữa!”

Anh ta khoác áo lên, bỏ ra ngoài.

Không thể hiểu nổi, rõ ràng một tuần trước, cuộc sống của anh ta vẫn êm đẹp.

Tại sao lại đột ngột thành ra thế này?

Sự thay đổi này gần như khiến anh ta sụp đổ.

Càng khiến anh ta bất ngờ hơn nữa là, khi đến đơn vị, anh ta nghe nói ba tôi đã từ chức.

Và cả nhà tôi chuẩn bị vào Nam sinh sống.

Anh ta lập tức chạy thẳng đến nhà tôi, gõ cửa dồn dập.

Dưới ánh trăng, sắc mặt anh ta tái nhợt, thở dốc liên hồi.

“Có chuyện gì?”

Thái độ lạnh nhạt của tôi khiến anh ta ngớ người.

“Minh Châu, em định chuyển đi thật sao?”

“Ừ.”

Đến nước này rồi, tôi cũng chẳng cần giấu anh ta làm gì.

Nghe vậy, sắc mặt anh ta căng thẳng, lập tức nắm chặt lấy tay tôi: “Em không thể đi.”

Đúng là hết thuốc chữa.

Tôi hất tay anh ta ra: “Tôi đi hay không, liên quan gì đến anh?”

“Em đi rồi… thì tôi biết phải làm sao?”

“Anh còn có Tiểu Hàm bên cạnh mà.”

Sắc mặt Cố Thanh cứng đờ.

Anh ta không thể trách ai khác, bởi chính anh ta là người đã đưa Từ Nhược Hàm vào ngôi nhà nhỏ của hai chúng tôi.

Rõ ràng anh có thể chọn một cách xử lý ổn thỏa hơn, vậy mà lại chọn cách khiến tôi tổn thương nhất.

Điều đó chứng minh rằng — anh ta chưa từng quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Nên cũng chẳng cần bận tâm tôi có buồn hay không.

“Minh Châu, anh…”

Ngay lúc tôi định đóng cửa, anh ta đưa tay chặn lại.

ĐỌC TIẾP : https://truyen2k.com/kiep-truoc-khong-hoi-tiec/chuong-6