Tôi và chồng, Thẩm Phó Thần, đang trên đường về quê ăn Tết thì gặp t/a/i n.ạ.n.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về trước khi chúng tôi yêu nhau.

Kiếp trước, chúng tôi kết hôn bảy năm, tương kính như tân, nhưng anh ấy chưa từng đồng ý cho tôi một đứa con.

Mãi sau này tôi mới biết, trong lòng anh ấy chưa bao giờ buông bỏ được mối tình đầu.

Sau khi sống lại, tôi quyết định tác thành cho anh ấy.

Cả hai lặng lẽ xóa WeChat, giữ khoảng cách, chọn những con đường khác nhau.

Bảy năm sau, anh ấy đã trở thành tay chơi chứng khoán hàng đầu, cùng người con gái anh ấy yêu – Trương Nhã Nhiên, công khai trong buổi họp lớp.

Thấy tôi vẫn độc thân, anh ấy không nhịn được mà châm chọc.

“Thi Thư, anh biết dù có sống hai đời thì anh vẫn là người đàn ông em yêu nhất, nhưng em cũng không cần phải vì anh mà cố chấp như vậy đâu.”

Tôi không bận tâm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay con trai mình.

Gương mặt Thẩm Phó Thần lập tức trắng bệch, mắt đỏ lên chất vấn tôi.

“Em không phải đã nói sẽ yêu anh cả đời, chỉ sinh con cho anh thôi sao?”

1.

Lần thứ hai tôi và Thẩm Phó Thần gặp lại nhau là trong buổi họp lớp sau bảy năm.

Vừa hoàn thành mấy ca phẫu thuật, tôi mệt đến mức chẳng còn tâm trí để chải chuốt, cứ thế bước thẳng vào hội trường.

Thẩm Phó Thần đứng giữa đám đông, ôm eo Trương Nhã Nhiên, tận hưởng những lời tâng bốc của mọi người.

“Phó Thần, cậu giỏi thật đấy! Mới sang Phố Wall có vài năm mà đã trở thành tay chơi chứng khoán tiềm năng nhất! Đúng là niềm tự hào của trường Nhất Trung thành phố A!”

“Đúng vậy! Nghe nói giới thượng lưu bên đó còn bỏ tiền ra mời cậu ăn cơm, tiền tư vấn của cậu cũng gần trăm vạn rồi, bằng cả năm lương của bọn mình!”

“Phó Thần, dạo này mình cũng đang đầu tư chứng khoán, cậu nể tình bạn học cũ, cho mình chút tin nội bộ được không? Dẫn mình bay cao một phen nào!”

Trong đám đông có người tò mò hỏi.

“Phó Thần, cậu sắp đính hôn với Nhã Nhiên rồi phải không?”

Thẩm Phó Thần dịu dàng nhìn Trương Nhã Nhiên trong lòng, nhẹ giọng đáp.

“Ừ, chúng tôi sẽ đính hôn vào ngày 20 tháng 12.”

Xung quanh lại vang lên những lời chúc mừng.

Một người bạn học hỏi.

“Phó Thần, cậu còn liên lạc với Thi Thư không? Hồi đó hai người yêu nhau cuồng nhiệt lắm, nghe nói ca khúc đầu tiên của cậu còn sáng tác riêng cho cô ấy nữa mà!”

Nghe thấy tên tôi, nụ cười trên môi Thẩm Phó Thần bỗng cứng đờ, ánh mắt thoáng u ám.

Trương Nhã Nhiên bên cạnh khẽ mỉm cười, trả lời một cách khéo léo.

“Cậu xem này, tôi và Phó Thần sắp kết hôn rồi. Những sở thích thuở thiếu niên chẳng thể kéo dài, tình yêu thời trẻ cũng vậy. Anh ấy đã sớm quên Thi Thư rồi!”

Mọi người cười ồ lên, tiếp tục tâng bốc hai người họ là một cặp trời sinh.

Nhưng tôi biết, bài hát đó là do chính tay Thẩm Phó Thần sáng tác để tỏ tình với tôi.

Kiếp trước, tôi và anh ấy yêu nhau từ thời đi học, vừa gặp đã yêu.

Anh ấy từng chân thành nhìn tôi và nói.

“Thi Thư, em nhìn vào mắt anh đi. Anh thích em. Đôi mắt không biết nói dối đâu.”

Tôi đã tin.

Đáng tiếc, kiếp trước anh ấy vẫn nói dối.

Tôi bình thản bước vào hội trường.

Một người bạn học tinh mắt nhanh chóng nhận ra tôi.

“Thi Thư! Sao giờ cậu mới đến?”

“Sao cậu lại mặc đồ giản dị thế này, không thay một bộ trang trọng à?”

“Đừng nói là cậu vừa tan ca đấy nhé? Cậu làm việc ở đâu vậy? Trong lớp mình có nhiều người thành đạt lắm, để bọn họ giới thiệu công việc nhẹ nhàng cho cậu nhé!”

Một số người nhìn bộ đồ tôi mặc, bắt đầu mỉa mai.

Tôi chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười, giữ vững phong thái cơ bản nhất.

Từ khoảnh khắc tôi bước vào hội trường, ánh mắt Thẩm Phó Thần vẫn luôn dán chặt vào tôi.

Tôi lịch sự cất tiếng.

“Lâu rồi không gặp.”

Thẩm Phó Thần hơi sững người, ánh mắt trở nên khó lường, sau đó khẽ nhếch môi cười chế giễu.

“Chu Thi Thư, bao nhiêu năm không gặp, em vẫn chẳng thay đổi gì cả. Vẫn không có chí tiến thủ như xưa.”

Ánh mắt Trương Nhã Nhiên lóe lên sự ghen ghét. N h ,at s in,h nh ,a t t h ,e

Cô ta cố tình ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Phó Thần, nũng nịu như thể muốn khẳng định chủ quyền, rồi lên tiếng đầy ngọt ngào trước mặt tôi.

“Phó Thần, sao cậu có thể nói về bạn học cũ như vậy được chứ?”

“Cô ấy có thể sống khổ một chút, nhưng chúng ta cũng không nên đâm vào nỗi đau của người khác.”

“Thi Thư đã khổ lắm rồi.”

Trương Nhã Nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ mỉa mai.

“Nhưng mà này, Thi Thư, bộ đồ này là sao vậy? Nhìn vừa quê mùa, vừa chẳng ra dáng gì cả…”

“Cậu cũng không còn trẻ nữa đâu, phụ nữ thì nên biết chăm chút bản thân một chút.”

“Nếu không, đến lúc đó ngay cả lấy chồng cũng khó, có người đàn ông nào thích một cô gái lôi thôi lếch thếch chứ?”

“Hay để tớ cho cậu mượn ít đồ trang điểm nhé?”

Vừa dứt lời, những người xung quanh liền cười rộ lên.

Dù sao thì Trương Nhã Nhiên cũng đang khoác lên mình toàn hàng hiệu, trang điểm tinh tế, từ đầu đến chân đều lộ rõ khí chất tiểu thư giàu có.

Còn tôi, vừa từ phòng phẫu thuật bước ra, gần 24 giờ chưa chợp mắt, cả người trông nhợt nhạt, tiều tụy như mất hồn.

Bộ đồ trên người chỉ là quần áo thể thao thoải mái, không phải hàng hiệu, chỉ tùy tiện mua ở một tiệm nhỏ ven đường, chẳng thể nào so sánh với cô ta.

Tôi chỉ bình thản trả lời.

“Không cần khách sáo, tạm thời tôi không cần.”

Nói xong, tôi tự nhiên ngồi xuống ăn cơm.

Dù gì sau một ca phẫu thuật kéo dài, tôi đã nhịn đói cả ngày.

Khi tôi đang chậm rãi thưởng thức bữa ăn, Thẩm Phó Thần bỗng nhiên bước tới.

Anh ta đặt một tấm séc 100,000 tệ trước mặt tôi.

“Số tiền này coi như tôi giúp em vì tình nghĩa trước đây.”

“Lo cho bản thân một chút, đổi một công việc tử tế hơn, mua ít quần áo mới, học cách yêu bản thân đi.”

“Thi Thư, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đừng mãi đắm chìm trong đó nữa.”

“Nếu không phải vì em… mà thôi, không quan trọng.”

“Quan trọng là em đừng vì sự ra đi của anh mà hoàn toàn đánh mất động lực sống, tự hủy hoại bản thân, được chứ?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Những lời chưa nói hết của anh ta khiến tôi tò mò.

Kiếp trước, rốt cuộc tôi đã làm gì, mà sau khi trọng sinh, anh ta lại dứt khoát vứt bỏ tôi như vậy?