Mẹ chồng nghe thấy giọng con trai, lập tức suy sụp, ôm chặt điện thoại mà khóc lóc van xin:
“Con ơi, cô con không lừa con đâu, em gái con thật sự gặp chuyện rồi! Dù con không tin Lâm Nguyệt, không tin cô con, chẳng lẽ ngay cả mẹ con cũng không tin sao? Con mau quay về đi!”
Tôi không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Đối với tôi, mẹ chồng là người biết rõ Trần Niên ngoại tình nhưng vẫn cố tình bao che giấu giếm rõ ràng không phải người tốt gì.
Nhưng đối với Trần Dạng, bà ấy lại là một người mẹ tốt.
“Trần Niên, con nghe thấy mẹ con nói chưa! Cả mẹ con mà con cũng không tin sao? Còn không mau về đi!” – Cô cả sốt ruột đến độ dậm chân tại chỗ.
“Mẹ, mẹ…” – Giọng Trần Niên bắt đầu dao động, có phần chần chừ.
Đúng lúc ấy
“A! Anh Niên, mắt em… mắt em đau quá!”
Tiếng phụ nữ yếu ớt, đầy đau đớn vang lên, xen lẫn là tiếng người lớn quát mắng trẻ con:
“Sao lại bắn viên bi trúng vào mặt cô thế hả?!”
Đầu dây bên kia, đột nhiên vang lên giọng Trần Niên đầy lo lắng:
“Bạch Ninh, đau không? Đừng cử động, anh là bác sĩ, để anh xem giúp em!”
Ngay sau đó, Trần Niên lại lạnh lùng hướng về điện thoại nói:
“Mẹ, mọi người đừng diễn nữa. Cho dù những gì các người nói là thật thì cũng vô ích. Con vừa uống không ít rượu, không lái xe được, không quay về đâu.”
Nói xong liền dập máy.
Chiếc điện thoại rơi khỏi tay mẹ chồng, rơi xuống đất đánh “bộp” một tiếng, còn bà thì gục đầu xuống đất, không nhúc nhích, im lặng đến đáng sợ.
Cô cả Trần quỳ sụp bên cạnh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Trần Niên sao lại thành ra thế này… Sao nó có thể như vậy… Chỉ vì một người đàn bà bên ngoài mà ngay cả người thân cũng không màng… Cầm thú, đúng là cầm thú mà…”
Tôi khom người đỡ mẹ chồng dậy, nhìn chỗ trán bà đập xuống sưng một cục lớn, trong lòng chỉ thấy tiếc thay cho bà sinh được một đứa con như thế, thật không đáng.
Nhưng tôi cũng chẳng thấy bà đáng thương. Bởi vì kiếp trước, trong số những kẻ ép tôi đến đường cùng, bà cũng góp phần không nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa.
Một bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, cúi đầu nói:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
3
Em chồng mất mạng, hai mẹ con cùng lúc lìa đời, mẹ chồng như người mất hồn, không ăn không uống, chỉ ôm chặt lấy quần áo của con gái mà khóc ngất.
Cô cả Trần tức giận đến mức run rẩy, kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở bệnh viện cho từng người họ hàng, mắng chửi Trần Niên là đồ súc sinh, là thứ không bằng cầm thú.
Cha mẹ chồng của em chồng, sau khi biết đứa bé trong bụng cô ấy là con trai, càng khóc rống như muốn ngất đi.
Chồng của em chồng, Trương Chí trong ngày hôm đó đã tức tốc từ nơi công tác trở về. Khi tận mắt nhìn thấy thi thể vợ con, gương mặt anh ta méo mó vì đau đớn, đôi mắt đỏ rực như máu.
Anh không thể nào chấp nhận được sự thật rằng chỉ ba ngày vắng nhà công tác, người vợ từng cùng mình mơ mộng về tương lai gia đình ba người hạnh phúc đã ra đi mãi mãi.
Sau khi nghe được toàn bộ sự việc từ miệng cha mẹ, Trương Chí lau khô nước mắt, im lặng cùng tôi chuẩn bị hậu sự cho em chồng.
Không ai nghĩ đến chuyện báo cho Trần Niên, nhất là khi biết hắn lúc đó đang ở khách sạn đối diện bệnh viện, vui vẻ ăn cơm với nhà Bạch Ninh, thậm chí còn chẳng buồn bước qua xác minh sự thật.
Đến cả mẹ chồng cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với đứa con trai này.
Nhưng… một chuyện lớn náo động như vậy, sao tôi có thể để Trần Niên vắng mặt được?
Ngày trước lễ hạ táng, tôi đã cho người thông báo với hắn từ sớm.
Ngày em chồng được đưa đi chôn cất, trời lất phất mưa phùn. Tôi cầm ô đứng bên cạnh xe, lặng lẽ nhìn đám người từ linh đường khiêng quan tài em chồng ra ngoài.
Kiếp trước, cũng chính là ngày hôm nay, tôi bị Trương Chí vung dao chém tới tấp, máu hòa vào nước mưa, trải thành một tấm “thảm đỏ” tiễn em chồng xuống mồ.
Khi quan tài còn chưa được đưa ra khỏi cửa, xe của Trần Niên đột ngột phanh gấp, hắn lao xuống với vẻ mặt tức giận, xông thẳng về phía tôi.
Tôi đứng đó, mặt không cảm xúc, còn chưa kịp mở miệng thì
“Bốp!”
Hắn nhìn thấy tôi đang ôm bức di ảnh trắng đen trong tay, liền giơ tay tát tôi một cái như trời giáng.
“Con đàn bà độc ác! Để lừa tao quay về, mày dám nguyền rủa em gái tao chết à?!”
Tôi ngã ngồi xuống đất, bức ảnh trên tay rơi ra khỏi khung, rớt xuống vũng bùn, lớp bùn đất bẩn thỉu che lấp nửa khuôn mặt của em chồng, chỉ còn đôi mắt lạnh lẽo lặng lẽ nhìn đời nhìn Trần Niên.
Hai mắt Trần Niên đỏ ngầu như máu, không rõ là do sợ hãi hay tức giận đã kích thích bản tính dã thú trong người hắn.
Không còn chút dáng vẻ nhã nhặn ôn hòa của một bác sĩ ngày nào, hắn trở nên hung tợn, xông đến ra tay đánh tôi.
“Đồ tiện nhân! Tao cho mày dám nói dối! Tao cho mày dám nguyền rủa em tao! Tao đánh chết mày!”