“Trần Viễn Chu, bỏ cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh đi.”
“Thứ nhất, kết quả rút thăm cả làng đều chứng kiến, tại sao tôi phải thay?”
“Thứ hai, luật lệ là tổ tiên đặt ra, muốn phá thì chính cái người ‘có học’ như anh đi mà phá.”
“Thứ ba, bây giờ Linh Nguyệt là ‘bảo vật’ của cả làng, anh bảo tôi thay cô ta? Là muốn dân làng đang giận dữ xé xác tôi, hay xé xác anh?”
Tuy tôi nói không lớn, nhưng từng chữ như dao cắm vào tim, khiến Trần Viễn Chu cứng họng, mặt mày xám ngoét.
Linh Nguyệt nước mắt đầm đìa nhìn về phía chúng tôi, Trần Viễn Chu thì đau lòng đến tột độ, nhưng dưới ánh mắt hung tợn của dân làng, cũng không dám mở miệng cầu xin thêm lần nữa.
Trưởng thôn ôm mắt sưng vù, cúi đầu xin lỗi dân làng:
“Xin lỗi bà con, con trai tôi chỉ là đọc sách nhiều quá nên đầu óc có hơi cứng nhắc, chưa kịp xoay chuyển suy nghĩ. Trong lòng nó vẫn hướng về làng mình.”
Nói xong liền kéo Trần Viễn Chu lùi ra một bên.
Sau màn kịch nhỏ đó, hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra.
Kiếp trước, chính Trần Viễn Chu dám dẫn theo đám đàn ông làng ép tôi thay đồ cưới.
Phớt lờ tình nghĩa giữa chúng tôi, quên sạch những lời hứa từng nói với tôi, hắn vin vào quy củ làng, chính tay đẩy tôi vào địa ngục.
Thế nhưng hắn lại không có gan phá bỏ cái quy củ ăn thịt người này, cũng không dám từ tay dân làng giành lấy Linh Nguyệt đang run như cầy sấy.
Ngay lúc Linh Nguyệt bị ép đưa vào phòng tân hôn, Trần Viễn Chu bỗng dưng quay ra hét lớn với đám đông:“Lâm Khê là thể chất long phụng! Mỗi lần sinh đều là song thai long phụng! Cô ấy làm vợ chung càng hợp hơn! Mười năm, hai mươi năm nữa làng ta sẽ không còn thiếu con gái nữa!”
Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Viễn Chu, không nói một lời, hắn lại như thể vừa nghĩ ra phương án tối ưu, chỉ tay vào tôi hét:“Mau bắt lấy cô ta! Đừng để cô ta chạy mất!”
Trần Viễn Chu cứ tưởng chỉ cần nói vậy là dân làng sẽ lập tức chuyển sự chú ý sang tôi.
Không ngờ mọi người chỉ hơi tò mò liếc tôi một cái, rồi lại vui vẻ tiếp tục vây quanh tân nương, cười đùa làm náo động phòng.
Trần Viễn Chu kinh ngạc tột độ, không cam tâm lại hét lên một lần nữa:“Mọi người điếc hết rồi sao? Tôi nói Lâm Khê là thể chất long phụng! Mọi người không phải muốn truyền giống nối dõi sao? Phải chọn cô ấy chứ!”
Có người nhìn hắn như nhìn thằng ngốc:“Đúng là học nhiều đến hỏng đầu, Linh Nguyệt là thể chất âm dương, mang thai với cả người sống lẫn người chết, long phụng gì chứ! Long phụng thai cùng lắm cũng chỉ sinh con cho người sống, nhưng có Linh Nguyệt, làng mình không lo tuyệt tự nữa! Tính toán đơn giản thế mà không ra, phí cả tiền học mười mấy năm!”
Trần Viễn Chu như bị sét đánh, hồi lâu không thốt nổi một lời.
Hắn chưa bao giờ nghe qua cái gọi là “thể chất âm dương”.
Ngay sau đó, hắn đột ngột quay sang nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:“Là cô bịa đặt! Nhất định là cô! Làm gì có chuyện người chết cũng có thể có con! Cô bịa ra chuyện này để không phải làm vợ chung, còn cố ý hãm hại Nguyệt Nhi!”
Có vài người nhìn tôi cũng bắt đầu dao động, chưa kịp để tôi giải thích, ba tôi – từ nãy giờ vẫn im lặng – đột nhiên cất lời.
“Tiểu Khê không nói dối, Linh Nguyệt đúng là thể chất âm dương, chính mẹ ruột nó từng nói với tôi.”
Sắc mặt Trần Viễn Chu lập tức tái mét.
Ba tôi là người nổi tiếng thật thà trong làng, một lời vừa ra, dân làng không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc này, Linh Nguyệt đã bị mấy gã đàn ông mặc hỉ phục ép vào trong phòng.
Cửa phòng mở toang, rõ ràng có thể thấy mấy bàn tay đang xé rách y phục của Linh Nguyệt.
Miếng vải nhét trong miệng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống, cô ta gào lên đau đớn đến tột cùng:“Viễn Chu! Cứu em!”
Hai mắt Trần Viễn Chu lập tức đỏ hoe, nghiến răng quay sang gằn hỏi ba tôi:“Làm sao chứng minh được lời ông nói là thật? Mẹ ruột Linh Nguyệt đã chết từ lâu, không phải ông nói sao thì là vậy à?”
Ba tôi vốn không định nói, nhưng khi nghe Trần Viễn Chu dám đem bí mật về thể chất của tôi công khai trước mặt mọi người, ông lập tức nghiến răng, quyết tâm nói ra bí mật đã giấu nhiều năm.
“Các người có biết bố ruột của Linh Nguyệt là ai không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vậy mà không ai trả lời được.
Có người nghi hoặc lên tiếng:“Ờ nhỉ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Bố Linh Nguyệt là ai vậy ta?”
Trong ánh mắt chờ đợi câu trả lời của mọi người, ba tôi từ tốn mở miệng:“Bố của Linh Nguyệt là con trai thứ hai nhà họ Chu.”
“Con thứ hai nhà họ Chu? Chẳng phải đã chết từ nhiều năm trước rồi sao?”
“Đúng thế, mất từ mười tám năm trước rồi.”