KIẾP NÀY, CÔNG LÝ THUỘC VỀ TÔI

KIẾP NÀY, CÔNG LÝ THUỘC VỀ TÔI

Lúc học quân sự năm nhất, hoa khôi của lớp đề nghị mỗi người góp hai triệu để tặng quà cho huấn luyện viên, nhằm mong thầy nới lỏng trong lúc huấn luyện.

Cả lớp rầm rộ hưởng ứng, tôi cố can ngăn nhưng không thành, đành báo lên nhà trường.

Ngoài tôi ra, cả lớp bị phạt đứng nghiêm.

Hoa khôi bị say nắng ngất xỉu, tỉnh lại thì vừa khóc vừa đòi nhảy lầu, nói chưa từng mất mặt đến vậy.

Các bạn học tức giận nhốt tôi trong căn nhà gỗ sau núi trường, còn châm lửa thiêu ở bên ngoài.

Lửa rừng bốc cháy dữ dội, khói đặc cuộn vào mũi vào miệng.

Khi lính cứu hỏa dập tắt được ngọn lửa, tôi đã sớm bị thiêu chết.

Cả lớp đồng loạt làm chứng giả, đổ rằng tôi tự phóng hỏa:

“Trần Tử Huyên nói huấn luyện quân sự cực khổ quá, phải gây chuyện với trường mới vui!”

“Bọn em đã khuyên rồi, nhưng cậu ta mắng bọn em là đồ nhát gan, còn nói phải làm một cú lớn để trả thù nhà trường!”

Cuối cùng, nhà trường kết luận cái chết của tôi chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, do tôi tự chuốc lấy.

Ba mẹ tôi lặn lội từ quê lên, không thể chấp nhận kết luận ấy, nhưng lại bị cả lớp vây đánh, chửi rủa.

Ba mẹ tôi ngất xỉu ngay tại chỗ vì bị sốc tim, những kẻ độc ác còn cố tình chặn cổng trường, khiến xe cấp cứu không vào được, ba mẹ tôi chết ngay sau đó.

Linh hồn tan nát của tôi tuyệt vọng nhìn tất cả, mà chẳng thể làm gì.

Cho đến khi một trận gió lớn làm mờ mắt tôi.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]