Trong lĩnh vực của mình, tôi là nữ vương.

Nhưng ở nơi xa lạ này — chiến trường số — tôi chẳng khác gì một đứa trẻ không biết cầm dao.

“Họ không chỉ muốn bôi nhọ em.” Cố Ngôn vừa gõ vừa nói, giọng bình tĩnh đến đáng sợ. “Họ còn đang xâm nhập máy chủ trường. Mục tiêu là xóa tất cả dữ liệu thật bất lợi cho em — bảng điểm gốc, camera hậu trường, và thay thế bằng chứng giả.”

“Một khi họ thành công, kể cả cảnh sát có vào cuộc, họ cũng chỉ nhìn thấy một bản ‘Tô Vãn đạo đức kém, gian lận điểm số’.”

“Lúc ấy, em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

Lòng bàn tay tôi ướt sũng mồ hôi lạnh.

Đây không chỉ là muốn phá hoại danh tiếng — mà là xóa sổ con người tôi từ gốc.

Quá độc ác.

“Có ngăn được họ không?” Tôi hỏi, cổ họng khô khốc.

“Họ trong tối, ta ngoài sáng, rất khó.” Cố Ngôn lắc đầu, nhưng ánh mắt không hề dao động. “Nhưng không phải là không thể.”

Anh nhanh chóng thiết lập nhiều lớp tường lửa.

Rồi bất ngờ làm một việc khiến tôi kinh ngạc.

Anh… cố ý để lại một lỗ hổng nhỏ, nguỵ trang thành lỗi hệ thống.

“Cái đó là…?”

“Bẫy mật.” Cố Ngôn khẽ cười, lạnh lùng như kẻ săn mồi. “Không chặn được, thì mở cửa đón khách. Dẫn rắn vào hang.”

Anh tạo một không gian ảo mô phỏng dữ liệu lõi, dụ bọn hacker đi sâu vào.

Từng giây trôi qua chậm chạp.

Không khí trong phòng máy căng như dây đàn.

Bỗng, một thông báo đỏ bật lên trên màn hình.

“Dính câu rồi.”

Đúng như dự đoán, bên kia tấn công thẳng qua “lỗ hổng” đó.

Trận chiến chính thức nổ ra.

Tốc độ gõ của Cố Ngôn nhanh như bay, vừa đỡ những đợt công kích như sóng thần, vừa truy vết IP của đối phương.

Đối thủ quả nhiên là cao thủ, IP nhảy loạn khắp thế giới như một bóng ma không thể nắm bắt.

“Không được. Giao thức mã hóa của họ quá phức tạp. Truy tới nửa chừng là đứt.”

Mồ hôi nhỏ từ trán Cố Ngôn xuống bàn phím.

Tôi nhìn những luồng dữ liệu phức tạp trên màn hình, trong đầu lóe lên một tia sáng.

“Cố Ngôn.”

Tôi nói: “Trong hóa học, không có hợp chất nào hoàn hảo tuyệt đối — dù là sản phẩm tinh khiết nhất, ở cấp độ vi mô đều có tạp chất hoặc khiếm khuyết cấu trúc. Đó thường là điểm năng lượng bất thường nhất trong phản ứng.”

“Dữ liệu của các anh… có khi cũng có ‘tạp chất’ chăng? Một gói dữ liệu nào đó, không đúng quy luật?”

Lời tôi như sấm chớp đánh vào não Cố Ngôn.

Mắt anh sáng rực!

“Đúng! Entropy dữ liệu!”

“Bất kỳ thuật toán mã hóa nào cũng có entropy đặc trưng. Để che giấu, họ sẽ thêm vào nhiều dữ liệu rác, nhưng những gói rác này, entropy sẽ chệch nhẹ so với dữ liệu thật!”

Ngay lập tức, anh thay đổi chiến thuật.

Không truy IP nữa, mà sàng lọc dữ liệu theo sai số entropy.

Năm phút sau, anh bắt được một dòng mã rất nhỏ, nhưng liên tục xuất hiện với sai lệch entropy cực thấp.

“Có rồi!”

Anh gầm khẽ, ngón tay bay múa trên bàn phím, gõ vào hàng loạt dòng lệnh phức tạp.

Như một bác sĩ giải phẫu bậc thầy, anh lần theo vết rạn nhỏ ấy, từng bước bóc lớp ngụy trang đối phương.

Và cuối cùng — xâm nhập thành công máy chủ bên kia!

Cán cân lập tức nghiêng hẳn.

Chúng tôi không chỉ chặn được cuộc tấn công, bảo vệ nguyên vẹn dữ liệu gốc của trường.

Mà còn bất ngờ đào được kho báu bên trong server đối phương.

Đó là toàn bộ dữ liệu “hàng bẩn” mà nhóm Kẻ Xóa Sổ từng làm cho các “khách lớn”.

Trong đó, nổi bật là một thư mục tên Tập đoàn Lục thị.

Bên trong, là toàn bộ hồ sơ các giao dịch mờ ám nhiều năm qua.

Có cả bản sao kê hối lộ thương mại.

Có tài liệu về các vụ thâu tóm, ép đối thủ phá sản.

Có chứng cứ thao túng giá cổ phiếu, giao dịch nội gián.

Thậm chí… còn có scandal cá nhân của Lục Triết: lái xe gây tai nạn rồi thuê người nhận tội thay, và một vụ nghi ngờ xâm hại bạn học nữ thời du học, đã dùng tiền bịt miệng.

Tôi và Cố Ngôn nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là kinh ngạc tột độ.

Chúng tôi tưởng mình câu được con cá nhỏ…

Không ngờ kéo lên là một con cá voi.

Cố Ngôn lập tức đóng gói, mã hóa, rồi tải tất cả dữ liệu lên một server an toàn ở nước ngoài.

Xong xuôi, anh thở dài một hơi, ngả người ra ghế.

Anh nhìn tôi, trong ánh mắt có một tia sáng kỳ lạ.

“Tô Vãn, quân bài em đang cầm trong tay… còn mạnh hơn bom nguyên tử.”

Tôi mỉm cười.

Sự mỏi mệt sau cuộc chiến sống còn tan biến, thay vào đó là cảm giác kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.

“Bom nguyên tử, là phải dùng ở thời điểm quyết định nhất.”