Ba tôi dẫn tôi đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi bạn chơi, ngay lúc đó tôi ngộ ra toàn bộ cốt truyện.
Tôi là nữ chính trong một bộ ngược văn, nhà tôi nhận nuôi nam chính.
Tôi đối xử với hắn hết lòng hết dạ, giúp đỡ mọi mặt.
Kết quả là hắn không thèm để mắt tới tôi, còn cho rằng tôi dùng tiền để sỉ nhục hắn.
Đợi đến khi tôi lớn, hắn sẽ rút máu tôi, moi thận tôi.
Cuối cùng tôi chết oan uổng.
Còn hắn thì kế thừa toàn bộ tài sản nghìn tỷ của nhà tôi, vừa tưởng niệm tôi, vừa đi tìm mấy cô gái giống tôi để làm thế thân, miệng thì bảo tôi là bạch nguyệt quang.
Tôi???
Tài sản nghìn tỷ đó, hắn xài cho nổi không?
Mơ cái gì vậy?
【Chính văn】
Một
“Cảnh tiên sinh, danh sách mà các vị cần đã chuẩn bị xong. Tất cả đều ở đây, xin mời xem qua.”
Người đàn ông trung niên cầm một bản danh sách, đặt trước mặt ba tôi.
Phía sau ông ta là mấy bé trai. Ăn mặc rất giản dị, đứng phía sau ông ta, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Ba tôi nhận lấy danh sách, quay đầu nhìn tôi.
“Khánh Khánh, con nhìn mấy anh nhỏ này xem, con muốn dẫn ai về nhà?”
Tôi nhìn dãy các bé trai kia, ánh mắt dừng lại trên tờ danh sách trong tay ba tôi.
Trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Hôm qua tôi làm thêm đến tận hai giờ sáng, cuối cùng cũng hoàn thành được đống công việc trong tay.
Kết quả là ngay lúc đứng dậy, tôi đột ngột ngã nhào xuống đất.
Khoảnh khắc ngã xuống, điều tôi nghĩ là: M* kiếp tăng ca, M* kiếp 996.
Lão nương kiếp sau nhất định phải làm thiên kim tiểu thư, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, sống phè phỡn qua ngày.
Đến khi tỉnh lại, tôi đã xuyên vào quyển tiểu thuyết mà một tháng trước bạn tôi cực lực giới thiệu.
Trong cuốn 《Bá đạo tổng tài thê mỹ ái》 này, nữ chính Cảnh Khánh xuất thân hào môn nhà họ Cảnh.
Nhà họ Cảnh có nhiều ngành nghề, tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Nhưng Cảnh Khánh không hạnh phúc, vì ba cô bận rộn công việc, chẳng mấy khi ở bên cô.
Thế nên Cảnh Khánh quyết định nhận nuôi một người bạn chơi để bầu bạn hằng ngày.
Hôm nay chính là ngày Cảnh Khánh năm tuổi đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi bạn chơi.
Ánh mắt dừng lại trên cậu bé ở góc khuất nhất, người có gương mặt cực kỳ sạch sẽ.
Cố Ngôn Trạch, người bạn chơi mà Cảnh Khánh nhận nuôi cho mình.
Không lâu sau đó, cô xem Cố Ngôn Trạch là tất cả của mình.
Tiền tiêu vặt đưa cho hắn xài, đồ tốt thì cho hắn, sau khi Cảnh phụ đột ngột qua đời, cô dâng cả nhà họ Cảnh bằng hai tay.
Nhưng Cố Ngôn Trạch không yêu cô, trong lòng hắn luôn nhớ đến cô thanh mai trúc mã ở trại trẻ mồ côi.
Vì cô thanh mai đó, Cố Ngôn Trạch hết lần này đến lần khác làm tổn thương Cảnh Khánh.
Không chỉ vì bệnh của thanh mai mà rút máu Cảnh Khánh, còn vì bệnh thận của cô ta mà moi thận Cảnh Khánh.
Để lấy lòng Cố Ngôn Trạch, Cảnh Khánh không những để hắn rút máu, mà còn hiến thận cho thanh mai.
Kết quả cuối cùng là Cảnh Khánh bị nhiễm trùng sau phẫu thuật, chết ngay lập tức.
Sau khi Cảnh Khánh chết, Cố Ngôn Trạch cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn nhận ra người mình yêu là Cảnh Khánh.
Hắn hối hận, đau khổ, tự trách.
Hắn bắt đầu tìm kiếm những cô gái giống Cảnh Khánh để làm thế thân, nhưng cả đời không lấy vợ.
Cả thành phố Thâm đều nói, Cố Ngôn Trạch là người si tình nhất.
Rằng Cảnh Khánh được Cố Ngôn Trạch yêu sâu đậm như vậy, thật sự rất hạnh phúc.
Tôi: ????
Được lắm.
Ngồi trên núi tiền nghìn tỷ mà lại sống cảnh cô đơn tận cùng hả?
M* kiếp. Bấy nhiêu tiền đó, hắn có xài nổi không?
“Khánh Khánh?”
Cảnh Tông Nhân thấy tôi mãi không lên tiếng, cúi người xuống nhìn tôi.
“Con nghĩ xong chưa? Muốn nhận nuôi anh nào?”
Ánh mắt tôi lướt qua mấy cậu bé trước mặt.
Ngoài Cố Ngôn Trạch ra, trại trẻ mồ côi còn đưa đến bốn cậu bé khác để chúng tôi lựa chọn.
Cố Ngôn Trạch đứng ở ngoài cùng, so với bốn đứa trẻ kia, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, tóc được chải gọn gàng ra sau đầu.
Nhìn tổng thể, hắn sạch sẽ hơn hẳn bốn đứa còn lại.
Nhìn Cố Ngôn Trạch như vậy, tôi chợt nhớ tới những lời hắn từng nói khi chán ghét Cảnh Khánh trong sách.
“Cô tưởng tôi tình nguyện để cô nhận nuôi à? Nếu không bị cô dẫn đi, tôi đã có thể ở lại trại trẻ chăm sóc Dĩ Huyên.”
“Đều là tại cô, khiến Dĩ Huyên phải sống khổ sở như vậy.”
Miệng thì nói là do Cảnh Khánh, bảo hắn không muốn bị nhận nuôi.
Nhưng nhìn bộ dạng ăn mặc hôm nay của hắn, rõ ràng là đã mặc đồ tốt nhất của mình.
Xem ra, Cố Ngôn Trạch cũng biết rõ được nhận nuôi có nghĩa là gì.
Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Tông Nhân lại mang vẻ ngây thơ vô tội.
“Ba ơi, nhà mình có nghèo không?”
Cảnh Tông Nhân ngẩn người: “Khánh Khánh, con——”
“Nếu nhà mình không nghèo, có thể nhận nuôi hết mấy anh trai này được không?”
Tôi chỉ vào bốn cậu bé phía trước, duy chỉ bỏ qua Cố Ngôn Trạch.
“Khánh Khánh.”
Cảnh Tông Nhân bị lời tôi nói làm cho sững sờ.
“Ba ơi, con nghĩ kỹ rồi, một người thì ít quá. Con muốn nhiều người chơi với con.”
Tôi nhớ trong sách, Cảnh Tông Nhân vì Cảnh Khánh mà cả đời không tái hôn, vì cô con gái này mà tính toán mọi thứ, sắp xếp sẵn con đường cả đời cho cô.
Nếu không phải “Cảnh Khánh” tự mình tìm đường chết, cô ấy vốn dĩ sẽ không có kết cục như vậy.

