4
Sau khi dỗ con ngủ, tôi lập tức liên hệ với luật sư mà đồng nghiệp giới thiệu.
Nhờ anh ta nhanh chóng giúp tôi soạn thảo thỏa thuận ly hôn với Phó Đình Việt.
Mỗi giây phút để anh ta tiếp xúc với con, đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Thu dọn hành lý xong, tôi định hôm sau sẽ đưa con rời khỏi nơi này.
Ngôi nhà này, con người này — tôi và con đều không cần nữa.
Khi tôi đang dọn đến nửa chừng, Phó Đình Việt trở về.
Anh ta ôm đứa bé của An Tâm, cẩn thận bước vào phòng con trai.
Gặp tôi, anh ta cũng chẳng có ý dừng lại, chỉ nhàn nhạt giải thích:
“An An buồn ngủ rồi, tôi dẫn thằng bé vào phòng con ngủ một lát.”
Tôi nhìn đứa trẻ đang dụi mắt, cũng không muốn gây khó dễ, liền nói:
“Con trai mấy ngày nay ngủ không ngon, giờ mới vừa chợp mắt, anh đừng đánh thức nó.”
“Đặt thằng bé lên giường chúng ta ngủ đi.”
Phó Đình Việt nhíu mày, không tin lời tôi:
“Nó vừa mới gọi cho tôi, sao có thể ngủ được?”
“Vả lại, trẻ con nghịch ngợm là chuyện bình thường, thiếu ngủ một chút cũng không sao.”
Nói xong, anh ta lập tức đá cửa phòng, bất chấp sự cản ngăn của tôi mà kéo chăn con trai ra.
“Ba…”
Con trai bị giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ gọi ba.
Nhưng khi thấy đứa bé trong lòng anh ta, con lập tức im lặng.
Phó Đình Việt đứng nhìn con từ trên cao, giọng lạnh tanh:
“Dậy đi, nhường chỗ cho anh con ngủ.”
Giọng nói lạnh lùng đó, cứ như đang nói chuyện với một con chó mèo bên vệ đường.
Nhưng con tôi không phải mèo cũng chẳng phải chó.
Con là bảo vật của tôi.
Ánh mắt tôi trầm xuống, đang định mở miệng thì con trai đã tự mình trèo xuống giường.
“Dạ.”
Phó Đình Việt ngẩn người, quan sát đứa bé bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn một cách lạ thường, rồi tiếp tục nói:
“Anh trai rất thích mô hình con xếp, con làm lại một cái nữa tặng cho anh trai nhé.”
Con trai cụp mắt xuống, không nhìn anh ta.
“Dạ.”
Ánh mắt Phó Đình Việt khẽ động.
“Ngày mai con bảo mẹ dọn cho con một phòng khác, phòng này để dành cho anh trai ở.”
Chỉ do dự một giây, con trai cũng gật đầu.
“…Dạ.”
Trong mắt Phó Đình Việt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, anh nhìn con trai bằng ánh mắt khó hiểu:
“Con…”
Tôi lập tức chắn trước mặt anh ta, che chở con trai sau lưng.
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
Người đàn ông im lặng, sau khi đặt đứa trẻ trong lòng lên giường thì quay sang con trai tôi và đưa tay ra.
“Có muốn… bố ôm một cái không?”
Con trai tránh ánh mắt của anh ta, kéo tay tôi rời khỏi phòng.
Khi chúng tôi vừa ra tới cửa, Phó Đình Việt bỗng lớn tiếng gọi:
“Không cần đổi tên con nữa, cứ để là An An đi.”
Con trai khựng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Cho đến khi chúng tôi ra khỏi nhà, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực sau lưng từ Phó Đình Việt.
Rời khỏi nhà, tôi đưa con trai đến văn phòng luật sư.
Trên đường đi, con hỏi tôi:
“Mẹ ơi, nếu mẹ ly hôn với ba rồi, con vẫn có thể tên là An An không?”
Tôi đau lòng ôm con vào lòng.
“Tất nhiên là được. Con mãi mãi là An An — An An duy nhất của mẹ.”
Vừa dứt lời, con trai cuối cùng cũng nở nụ cười, siết chặt lấy áo tôi, thì thầm:
“Sau này, con cũng chỉ là An An của riêng mẹ thôi.”
Trong biệt thự, Phó Đình Việt cũng không còn tâm trạng chăm sóc đứa bé.
Anh qua loa đắp chăn cho đứa trẻ, rồi ngồi bệt xuống thảm, thất thần.
Nhìn những món đồ chơi dưới đất còn chưa kịp thu dọn, Phó Đình Việt day trán, trong đầu cứ hiện lên ánh mắt lúc rời đi của con trai.
Ánh mắt ấy… giống như là… con thật sự không cần anh nữa.
Anh lắc đầu, lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó.
Sao có thể như vậy được?
An An là một đứa trẻ hiểu chuyện đến thế.
Sao có thể không cần anh?
Anh cười cười, định mở điện thoại nhắn trợ lý mua thêm một mô hình máy bay khác, nhưng trên màn hình lại hiện thông báo cuộc gọi lạ.
“Xin chào, tôi là luật sư được ủy quyền của cô Hạ Vãn Vãn. Xin hỏi anh Phó Đình Việt phải không ạ?”
“Không biết khi nào anh rảnh, cô Hạ muốn bàn bạc với anh về các vấn đề liên quan đến ly hôn.”
Nụ cười trên mặt Phó Đình Việt… đông cứng lại.