“Mẹ…”
Kiến Hồng lao vào lòng tôi, òa khóc nức nở, như muốn trút hết những tủi thân đã dồn nén suốt bao năm. Kiến Quân cũng quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt.
Tôi ôm lấy đôi vai gầy yếu của con gái, vỗ nhẹ lưng con, lòng đầy ngổn ngang. Tôi nợ hai đứa con này quá nhiều. Kiếp này, tôi nhất định sẽ bù đắp cho chúng thật tốt.
5
Đúng lúc đó, cửa phòng “két” một tiếng mở ra, một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Là chồng tôi – Triệu Vệ Đông.
Anh mặc một bộ đồ công nhân đã bạc màu vì giặt nhiều, mặt đầy vẻ mệt mỏi, lông mày nhíu chặt. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, anh khựng lại một giây.
“Ba ạ!”
Kiến Quân và Kiến Hồng vội vàng lau nước mắt, đứng thẳng người, hơi lúng túng chào.
Triệu Vệ Đông không đáp lại, ánh mắt rơi trên người tôi, đầy phức tạp.
Anh bước vào, ngồi xuống cái ghế cạnh giường, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng, giọng khàn khàn:
“Tri Thu, anh nghe mẹ nói rồi… Em vừa khỏi bệnh, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, cũng đừng giận bọn trẻ.”
Ngữ khí có phần trách móc, rõ ràng là đã bị Vương Quế Hương thêm mắm dặm muối khiến hiểu sai tình hình.
Tôi thấy lòng chùng xuống.
Xem ra, muốn thay đổi vị trí của tôi trong lòng anh – giữa mẹ chồng và Kiến Quốc – sẽ không dễ dàng chút nào.
Kiếp trước, anh là người con hiếu thảo, đối với tôi cũng không tệ, nhưng hễ đụng chuyện liên quan đến mẹ hay “cục cưng” trong nhà, tiếng nói của tôi luôn là thứ yếu.
“Vệ Đông,” tôi nhìn anh, cố giữ giọng bình tĩnh, “Em không giận bọn nhỏ. Em chỉ muốn chúng hiểu cái gì là đúng, cái gì là sai. Kiến Quốc được bố mẹ anh chiều hư rồi, không dạy dỗ sớm thì sau này khổ cả đời.”
Triệu Vệ Đông cau mày:
“Kiến Quốc còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, em nhịn nó một chút. Mẹ thì lớn tuổi rồi, em đừng cãi lời bà ấy làm gì, để bà tức giận.”
Lại là điệp khúc quen thuộc! Tôi như bốc hỏa ngay lập tức.
“Nó còn nhỏ? Mười ba, mười bốn tuổi đầu rồi! Kiến Quân tầm tuổi nó đã biết đỡ đần chuyện nhà! Kiến Hồng còn bé xíu mà đã biết quan tâm người khác! Chẳng lẽ chỉ có mỗi Triệu Kiến Quốc là vàng ngọc? Đụng vào là vỡ?”
“Em nói kiểu gì vậy hả!” – Mặt Triệu Vệ Đông cũng tối sầm lại – “Kiến Quốc là độc đinh của nhà họ Triệu! Mẹ cưng nó thì sao chứ? Em làm mẹ, sao lại tính toán với con mình?”
“Độc đinh?” – Tôi bật cười vì tức – “Triệu Vệ Đông, anh quên rồi à? Kiến Quân không phải con anh? Kiến Hồng không phải con gái anh? Hai đứa đó không phải máu mủ ruột thịt của anh chắc?”
“Ý anh không phải vậy!” – Anh bực bội xua tay – “Anh vừa tan ca, mệt muốn chết, em không thể để anh yên tĩnh một lát được à?”
“Yên tĩnh?” – Tôi nhìn anh chằm chằm – “Triệu Vệ Đông, nhà này vì chữa bệnh cho em mà nợ nần chồng chất! Một tháng lương của anh được bao nhiêu? Kiến Quân sắp lên cấp ba rồi, học phí tính sao? Còn Kiến Hồng nữa? Cả nhà ăn uống, quần áo, cái gì chẳng cần tiền? Anh nghĩ chỉ dựa vào đồng lương còm cõi của anh mà lo hết à?”
“Anh còn mong cái đứa ‘độc đinh’ được nuông chiều quá mức kia sau này nuôi anh dưỡng già? Mơ đi! Nó không vét sạch nhà đã là may!”
Lời tôi như đạn pháo bắn liên tiếp vào mặt Triệu Vệ Đông, khiến anh choáng váng.
6
Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng, người vợ hiền lành ngày nào, giờ lại có thể nói ra những lời “bất kính” như thế.
“Em… hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?” – Anh trừng mắt nhìn tôi, ngữ khí đầy kinh ngạc.
“Em không bị sao hết. Chỉ là em đã nghĩ thông rồi.”
Tôi đối diện với ánh mắt anh, từng chữ dứt khoát:
“Triệu Vệ Đông, cái nhà này không thể tiếp tục sống như trước nữa.
Từ hôm nay, tiền nong trong nhà, em sẽ quản!
Con cái, em sẽ dạy! Ai cũng đừng mơ hồ sống cho qua ngày như trước nữa!”
Trong phòng, không khí rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ.
Kiến Quân và Kiến Hồng nín thở, không dám hé miệng.
Triệu Vệ Đông sững sờ nhìn tôi, môi mấp máy nhưng không thốt nổi một lời. Tôi biết, những gì tôi vừa nói đã hoàn toàn làm lung lay nhận thức cố hữu của anh.
Mà đây… mới chỉ là bắt đầu.
Tôi muốn giành lại quyền làm chủ trong ngôi nhà này, và bước đầu tiên chính là kiểm soát tài chính!
Cuối cùng, Triệu Vệ Đông cũng không cãi lại được tôi.
Có thể là bị những lời nói của tôi làm cho choáng váng, cũng có thể là nhìn thấy tôi thân thể yếu ớt nhưng thái độ dứt khoát khiến anh dao động, hoặc đơn giản là trong thâm tâm anh cũng bắt đầu cảm thấy – cái nhà này không thể tiếp tục sống như cũ được nữa.
Anh im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài, lấy từ túi ra chiếc ví xẹp lép, đem toàn bộ số tiền lẫn vài tấm tem phiếu thực phẩm, vải vóc, đặt lên tủ đầu giường.
“Em cũng biết rồi đó… Tình hình nhà máy dạo này không tốt, tháng này tiền lương còn bị trễ mấy ngày. Liệu mà chi tiêu.”
Giọng anh khàn khàn, đầy mệt mỏi và bất lực.