2

Tim tôi nhói lên, nhìn dáng vẻ rụt rè, cúi đầu chuẩn bị xin lỗi của con, tôi lập tức kéo con về phía sau bảo vệ.

” Trân Trân, vừa nãy mẹ nhìn thấy rõ, là con chủ động xé áo của Vũ Vi, sao còn nói em bắt nạt con?”

Điền Trân Trân trừng mắt nhìn tôi, như không tin nổi, rồi bất ngờ bật khóc gào lên:

” Mẹ không tin con, lại tin con hoang này sao?!”

” Hai người là mẹ con ruột, con là người ngoài, nên hai người cùng bắt nạt con!”

” Mẹ nói dù em về, mẹ vẫn sẽ yêu con như trước đều là giả dối!”

Trân Trân vừa khóc vừa chạy lên lầu, đóng sầm cửa phòng lại.

Tôi dù tức giận nhưng vẫn nghĩ, con bé đã được cả nhà nuông chiều suốt ba năm, giờ đột ngột biết mình không phải con ruột thì khó tránh khỏi không chấp nhận được.

Trẻ con, nói năng không biết nặng nhẹ, có chút ác cảm với Vũ Vi cũng bình thường.

Tôi kìm nén cơn giận, bước lên lầu định kiên nhẫn giải thích cho con bé hiểu.

Nhưng lại nghe thấy giọng Trân Trân vọng ra từ phòng:

” Con mụ già đó bắt đầu thiên vị rồi.”

” Tao khóc thành như này mà nó vẫn quan tâm sự thật là gì.”

” Sự thật là con tiện chủng đó đáng chết!”

” Đợi bà ta không ở nhà, xem tao có đánh chết nó không!”

Bàn tay tôi đang định gõ cửa chợt khựng lại giữa không trung.

Không ngờ đứa bé mà tôi từng nâng niu nuôi lớn lại có suy nghĩ độc ác đến vậy.

Lúc này, con gái tôi cũng chạy đến, khẽ nắm lấy áo tôi, mắt rưng rưng:

” Mẹ, con không muốn đi học nữa.”

【Hôm nay chị tức giận thế này, chắc chắn sẽ đánh chết con.】

【Con không muốn như kiếp trước, bị chị và con chó nhốt chung.】

【Chó cắn đau lắm, cắn rách cả mũi và tai con.】

Nghe tiếng lòng của con, tôi không thể kìm nén cơn giận thêm nữa.

Từ khi đón con về, vì thấy Trân Trân tội nghiệp và cũng đã ở với nhau nhiều năm, tôi vốn định đối xử công bằng với cả hai.

Vậy mà nó không chỉ coi mình là công chúa, còn dám ức hiếp con gái tôi đến mức này!

Tôi lập tức gọi bảo mẫu, lớn tiếng ra lệnh đưa Điền Trân Trân đến cô nhi viện.

Tiếng chửi rủa của Trân Trân bỗng im bặt, nhưng bảo mẫu lại kinh ngạc nhìn tôi:

” Phu nhân, sao bà lại thiên vị như vậy?”

” Giờ tiểu thư Trân Trân khóc đến thế, bà vẫn nỡ lòng như vậy, sẽ bị người ta bàn tán đấy.”

” Hơn nữa, tiểu thư Trân Trân thông minh như vậy, sau này chắc chắn sẽ thành đạt, không như Vũ Vi… nhút nhát yếu đuối, tương lai chưa biết sẽ ra sao.”

Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ả:

” Cô là cái thá gì mà dám bình phẩm về con gái tôi!”

” Hoặc là lập tức đưa nó đến cô nhi viện, hoặc là thu dọn đồ đạc cút khỏi đây ngay!”

Bảo mẫu cuống quýt:

” Phu nhân, hay là chờ ông Dương về rồi tính, chuyện trong nhà vẫn là đàn ông quyết định, một người phụ nữ như bà làm vậy không hợp lẽ.”

Tôi tức đến bật cười.

Chưa nói đến chuyện Dương Tinh chỉ là một kẻ ở rể, mọi thứ trong căn nhà này đều thuộc về tôi.

Một người giúp việc ôm tư tưởng cổ hủ mà còn dám lên giọng dạy đời tôi sao?

Tôi lạnh lùng nói:

“Cho dù Dương Tinh có về thì cũng phải nghe lời tôi. Còn cô, bây giờ bị sa thải.”

Tôi lập tức gọi điện cho quản gia, đuổi việc giúp việc ngay tại chỗ.

Bà ta tức tối, la hét đòi gọi Dương Tinh về để “dạy dỗ” tôi, nhưng vệ sĩ đã ném hành lý của bà ta ra ngoài.

Thấy bà ta bị nhốt ngoài cửa, tôi mới hài lòng đưa con gái ra ngoài.

Trên xe, tôi nói với con:

“Bất cứ ai bắt nạt con, con phải nói với mẹ ngay. Mẹ sẽ luôn bảo vệ con.”

Nước mắt con long lanh nơi khóe mắt, rồi con bất ngờ mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

Ngay lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của con.

【Sao mẹ lại khác hoàn toàn với lời bố nói nhỉ?】

【Chẳng lẽ bố đã lừa con, mẹ thật sự rất yêu con?】

【Nhưng tại sao kiếp trước, lúc con sắp chết cầu xin bố gọi cho mẹ, bố lại nói mẹ không muốn gặp con?】