Tôi liếc nhìn Trương tổng và Tô Hòa, thấy họ chẳng có phản ứng gì với câu đó, chỉ chăm chú nhìn nhân viên đang lục soát chúng tôi.
Xem ra Ôn Nhạc Dao có thể điều khiển tiếng lòng của mình.
Chỉ khi cô ta cố tình dùng giọng trẻ con, Trương tổng và Tô Hòa mới nghe được.
Còn những lời khác, chỉ có mình tôi nghe thấy.
Nhận ra điều này, chân tôi bỗng mềm nhũn.
Nếu Ôn Nhạc Dao cố ý muốn hại chúng tôi, chúng tôi thật sự không có sức chống trả.
Người như Trương tổng hoàn toàn có khả năng đè bẹp cuộc sống của chúng tôi trong nháy mắt.
Việc kiểm tra nhanh chóng kết thúc, dĩ nhiên họ chẳng tìm được gì.
Trong mắt Trương tổng và Tô Hòa hiện lên sự nghi hoặc.
Tôi nghe họ thì thầm:
“Có khi nào là nhầm không?”
“Không thể! Anh đừng quên lần trước con nói bảo mẫu bỏ thuốc vào canh, cuối cùng lại đúng là người của con trai thứ hai phái tới!
Còn những chuyện khác nữa, con bé đều nói đúng! Lần này chắc chắn không sai đâu!”
Ôn Nhạc Dao lại đổi sang giọng trẻ con, tỏ vẻ ngoan ngoãn:
“Ba mẹ, thật ra lần này con không có bằng chứng gì…
Nhưng cứ nhìn thấy họ là con thấy khó chịu, cứ có cảm giác xung khắc với họ vậy…
Ba mẹ, họ có quan trọng với hai người không? Nếu quan trọng thì ba mẹ cứ coi như con chưa nói gì cũng được, con không sao đâu.”
Trương tổng hừ nhẹ:
“Chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi thôi, có gì quan trọng chứ.”
Rồi ông ta phất tay:
“Ôn Vệ Đông, tôi chính thức thông báo, anh bị sa thải.
Bây giờ lập tức đến phòng nhân sự làm thủ tục, ngày mai không cần đến công ty nữa.”
Chuỗi sự việc xảy ra quá nhanh khiến chồng tôi sững sờ, hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì, vội vàng cầu xin:
“Trương tổng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi đâu có làm sai gì! Sao đột nhiên lại đuổi việc tôi?
Trương tổng, vợ tôi cũng đang mang thai, lúc này là lúc cần tiền nhất. Tôi không thể thất nghiệp được!
Trương tổng, xin ông nghĩ lại! Tôi đã cống hiến rất nhiều cho công ty mà… Tôi thật sự cần công việc này! Tôi xin ông đấy…”
Chân tôi lạnh toát.
Nguồn thu nhập chính của gia đình là chồng tôi.
Nếu anh ấy mất việc, thì chỉ dựa vào mức lương bốn ngàn của tôi, trả xong tiền nhà và tiền xe thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Hoàn toàn không đủ để duy trì cuộc sống, chứ đừng nói tới việc nuôi thêm một đứa trẻ.
Nếu chồng tôi thất nghiệp…
Chúng tôi thậm chí ngay cả mức sống nghèo nàn của kiếp trước cũng không giữ nổi.
Kiếp này, có lẽ chúng tôi còn thê thảm hơn cả kiếp trước.
“Những chuyện này không liên quan đến tôi.
Nể anh từng là nhân viên lâu năm, tôi có thể cho anh một khoản bồi thường, còn những thứ khác thì đừng nghĩ nhiều.
Bây giờ, anh mau đưa vợ anh rời khỏi đây đi! Vợ con tôi nhìn thấy hai người là khó chịu, biến cho nhanh!”
Nói xong, Trương tổng liền đuổi chúng tôi ra khỏi buổi tiệc cưới.
Chật vật, nhục nhã đến tột cùng.
Bên tai lại vang lên tiếng cười sảng khoái của Ôn Nhạc Dao:
“Ha ha ha, thật là đã! Ai bảo hai người ở kiếp trước khiến tôi sống khổ như vậy!
Giờ thì hiểu rồi chứ? Người có tiền muốn nghiền nát các người dễ như bóp chết một con kiến!
Còn dám dạy tôi bài học gì mà biết đủ thì sẽ vui? Nhảm nhí!
Tôi thấy tốt nhất hai người nên bỏ luôn đứa bé này đi! Đỡ làm khổ đời sau!”
6
Về đến nhà, chồng tôi cố tỏ ra bình tĩnh để an ủi tôi, rồi lập tức mở máy tính tìm việc và gửi hồ sơ khắp nơi.
Nhưng tất cả đều bặt vô âm tín.
Sau khi tìm hiểu kỹ, anh mới biết Trương tổng đã âm thầm ra lệnh “phong sát” anh, các công ty trong ngành không ai dám nhận.
Tôi hiểu ngay — chuyện này tất nhiên là do Ôn Nhạc Dao âm thầm xúi giục.
Tôi thở dài, giữ tay chồng lại không cho anh tiếp tục gửi hồ sơ.
Một lần sống lại, tôi không còn là người bất lực như trước kia.
Là kế toán, tôi rất để ý thị trường chứng khoán.
Kiếp trước, tôi không có vốn, lại sợ rủi ro nên chỉ có lòng mà không có sức.
Nhưng kiếp này, tôi đủ tự tin.
Theo lời tôi, chồng rút hai phần ba tiền tiết kiệm đầu tư vào cổ phiếu, để lại một phần ba làm chi phí sinh hoạt.
Chưa đến một tháng, số tiền đó tăng lên gấp ba.
Nửa năm sau, chúng tôi đã có gần hai triệu trong tay.
Trong lúc bận rộn, ngày sinh cũng đã đến gần.
Vậy mà, tôi lại bị chặn ngay trước cửa bệnh viện.
“Không được vào! Vợ của Trương tổng đang sinh trong đây. Họ nói nhìn thấy các người là khó chịu. Hai người đổi bệnh viện khác đi!”

