Bà ta quay sang trấn an quản lý:

“Em gái, đừng sợ. Có chị ở đây, không ai dám làm khó em! Dù gì thì em rể cũng sắp tới rồi!”

Nhắc đến Giang Cảnh Uyên, mặt hai người đàn bà kia lập tức nở nụ cười ngọt lịm, chướng mắt vô cùng.

Có lẽ được tiếp thêm tự tin, ả quản lý càng lớn giọng:

“Ban đầu tôi chỉ định đuổi các người đi, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi.

Các người phải lên mạng công khai thừa nhận mình chỉ là mấy con sống ảo, thích giả làm tiểu thư nhà giàu để khoe mẽ!”

【2】

Tôi bật cười, không phải vì tức giận, mà vì nực cười.

Cảm giác như vừa nghe được một chuyện hoang đường đến mức khó tin.

Thật sự không hiểu nổi sao trên đời lại có loại người quái gở thế này!

Giang Miên Miên chỉ là một cô bé vừa vào đại học, từ nhỏ được gia đình nâng niu cưng chiều, nào đã từng bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng chửi.

Đôi mắt vốn đã ươn ướt, giờ liền trào ra nước mắt, tủi thân đến nghẹn ngào.

Người phụ nữ kia thấy vậy lại càng giận sôi máu.

“Khóc, khóc, khóc! Tao còn chưa nói gì đã khóc rồi. Đàn bà các người đúng là vậy, lấy nước mắt làm công cụ lấy lòng đàn ông! Tao nói sai à? Không phải đều là loại đào mỏ cả sao, buồn nôn chết đi được!”

Nói rồi, cô ta bỗng hét ầm lên, suýt làm rung cả trần nhà.

“Con tiện nhân kia! Mày dám để nước mắt rơi xuống đĩa đồ ăn à? Tao không tha cho mày đâu! Ai biết mày có bệnh truyền nhiễm gì không!”

Cô ta vừa la hét vừa lùi lại như thể chúng tôi là nguồn bệnh vậy.

“Lập tức đăng bài xin lỗi, rồi bồi thường cho nhà hàng mười vạn phí khử trùng! Đồ dơ bẩn!”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Miên Miên trắng bệch, như thể bị đả kích nặng nề.

Tôi nhắm mắt, thật sự không muốn nói chuyện với loại ngu xuẩn này. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ để một con điên giẫm lên đầu!

Sau khi trấn an Miên Miên, tôi cảm thấy máu nóng bốc lên, mặt lạnh như băng, vòng qua bàn ăn, bước thẳng tới.

“Chát!”

Một cái tát giáng xuống mang theo cơn gió mạnh, vang dội khắp không gian rộng lớn của nhà hàng.

Tất cả mọi người đều sững lại, há hốc miệng quay sang nhìn, vẻ kinh ngạc hiện rõ.

Ngay cả phòng livestream cũng lặng ngắt, không còn một dòng bình luận.

Nhân cơ hội, Giang Miên Miên nhanh chóng cầm điện thoại khác, đem toàn bộ những lời nhục mạ của cô ta chép nguyên xi gửi vào nhóm gia đình.

Trong nhóm, mẹ chồng tôi tức đến phát điên:

「Cái thứ mù mắt nào vậy trời! Miên Miên, bảo vệ chị dâu con cho tốt, mẹ và ba con đang trên đường tới!」

「Còn anh con nữa, không biết bận cái gì mà đến điện thoại cũng không xem!」

Nghe vậy, Miên Miên mới lau nước mắt, tạm yên lòng đôi chút.

Còn người quản lý bị tôi tát ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, ôm lấy má bỏng rát, ánh mắt đầy phẫn nộ và căm hận.

Có lẽ trong suy nghĩ của cô ta, tôi phải ngay lập tức cúi đầu xin lỗi, đăng bài bồi thường, rồi lủi thủi bỏ đi.

“Ai cho mày gan dám đánh tao?” – cô ta gào lên – “Con tiện nhân, mày là cái thá gì mà dám động tay với tao!”

“Mày có biết chồng tao là ai không? Chính là tổng tài tập đoàn Giang thị lừng lẫy! Tao là nữ chủ nhân tương lai của Giang thị này!”

Giọng nói chói tai của cô ta như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.

Tôi cau mày, tràn đầy chán ghét.

Cô ta nhìn kỹ gương mặt tôi và Giang Miên Miên, cơn giận càng bốc cao.

Cái mà cô ta ghét nhất chính là kiểu dung mạo trong sáng như “bạch liên hoa”.

Trong mắt cô ta, gương mặt này đồng nghĩa với kẻ biết thả câu, chẳng biết đã leo lên bao nhiêu giường đàn ông.

Nghĩ đến đó, cô ta càng không ngừng lải nhải.

“Hai con tiện nhân! Dám động tay với tao ngay trên địa bàn của tao? Từ lúc vào nhà hàng là tao đã thấy rồi, không lo ăn uống, chỉ lo cầm cái điện thoại quay chụp! Quay suốt hơn bốn mươi phút!”

“Đây là nhà hàng cao cấp, thời gian ăn uống vô cùng quý giá. Tưởng đây là máng heo nhà các người chắc?!”

Giọng cô ta lớn đến mức cả nhà hàng đều nghe rõ.

“Loại đàn bà không biết xấu hổ như chúng mày tao thấy nhiều rồi! Leo lên bằng cách ngủ với đàn ông hết lượt này đến lượt khác, còn không sợ rước bệnh về à!”

Nghe đến hai chữ “bệnh bẩn”, không ít người trong nhà hàng lập tức bày ra vẻ ghê tởm.

Trong xã hội bây giờ, đây là điều vô cùng nhạy cảm. Ai nghe đến cũng thấy sợ hãi.

Những người không biết thực hư, chỉ nghe một phía, liền nhao nhao phụ họa:

“Má ơi, bị bệnh thế mà còn mò vào nhà hàng ăn uống! Dơ thì cũng đừng hại người khác chứ!”

“Đúng đó! Tôi thấy quản lý nói không sai đâu. Cùng lắm chụp dăm ba tấm là được rồi, ai đời chụp hơn bốn mươi phút, lại còn ăn mặc hở hang như thế, không phải cố tình quyến rũ đàn ông thì là gì?!”

“Quản lý, đuổi bọn họ ra đi! Mau đổi cho tôi một bộ chén đũa mới, nhớ phải khử trùng!”

Nghe vậy, cô ta càng đắc ý, chắc mẩm rằng chúng tôi đã bị gán mác “dơ bẩn”.

Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén quét qua những kẻ đang hùa theo ầm ĩ.

“Thứ nhất, nhà hàng này có quy định cấm chụp ảnh hay giới hạn thời gian ăn uống không? Chúng tôi trả tiền, thì thời gian đó là quyền của chúng tôi!”

“Thứ hai, cô ta nói gì thì các người tin nấy sao? Không có chính kiến à? Một lũ ngu chỉ biết a dua!”

Nghe tôi nói, đám người kia liền ho khan, im bặt.

Mấy kẻ thích gây chuyện trên mạng hay ngoài đời đều giống nhau cả, chỉ dám bắt nạt kẻ im lặng.

Một khi bị phản công, lập tức cụp đầu như chim cút.

【3】

Cô ta thấy tôi dám cãi lại, càng điên tiết.

“Đây là nhà hàng của tao – Lý Tư Tư! Tao nói các người vi phạm quy định thì chính là vi phạm! Mày có ý kiến gì sao?!”

Ánh mắt tôi bỗng lướt xuống tấm bảng tên trước ngực cô ta, thoáng chốc cả người khựng lại.

「Lý Tư Tư – Quản lý nhà hàng」