Khi đại dịch xác sống bùng phát, bạn trai cũ của tôi đứng ngoài cửa gào lên:
“Triệu Đồng! Mở cửa cho tôi! Tôi biết cô đang ở trong đó!”
Tôi lạnh nhạt từ chối: “Mì lạnh hả? Tôi không ăn đâu.”
01
Tôi được trọng sinh.
Nhìn tin nhắn hẹn gặp từ Vu Lộ Lộ bật lên trên điện thoại, tôi có thể chắc chắn mình đã quay lại đúng thời điểm — một tuần trước khi đại dịch xác sống nổ ra.
Giống hệt kiếp trước, tôi nhận lời hẹn đến quán trà sữa.
“Cho cô mười vạn, đăng bài lên vòng bạn bè nói mình chủ động chia tay Tô Duệ.”
Vu Lộ Lộ là hoa khôi của Học viện Mỹ thuật, để mắt đến bạn trai tôi — Tô Duệ. Cô ta đặc biệt hẹn tôi ra chỉ để bàn chuyện chia tay.
Tiểu thư nhà giàu này có nguyên tắc riêng: chỉ theo đuổi người độc thân. Vậy nên cô ta muốn tôi chia tay trước, rồi mới “ra tay”.
Khoản “phí chia tay” kia, nghe thì là bồi thường, thực chất là tiền công để tôi dọn đường cho tình yêu của cô ta.
Phải nói, nhà giàu thật biết cách chơi.
Kiếp trước, tôi ngu ngốc không chịu chia tay, còn lớn tiếng khẳng định Tô Duệ sẽ không thích cô ta.
Kết quả, khi biết được tiểu thư Vu để mắt đến mình, Tô Duệ lập tức chia tay với tôi, còn bảo theo đuổi tôi chỉ là vì cá cược với bạn cùng phòng, thực chất đã sớm muốn đá tôi rồi.
Thế là tôi vừa mất người yêu, vừa chẳng lấy được đồng nào.
Thảm hơn, chưa đầy bao lâu sau, xác sống bùng phát khắp thành phố. Tôi bị kẹt lại ở cửa hàng mình làm thêm.
Cố thủ được một tuần, vì quá đói nên buộc phải ra ngoài tìm đồ ăn, cuối cùng bị xác sống vây lấy.
Sau khi bị cắn, cơ thể tôi nóng ran, mắt mờ dần, ý thức cũng từ từ biến mất — chắc là đang chuẩn bị biến dị.
Nhưng tôi không biến dị, mà tỉnh dậy vào ngày hôm nay.
Tôi cười nói: “Hai mươi vạn, tôi không chỉ công khai chia tay, mà còn nhận hết lý do về phía mình. Ví dụ như tôi thay lòng đổi dạ, phản bội Tô Duệ. Còn tiểu thư đây, sẽ xuất hiện như một người đến để cứu rỗi một chàng trai đáng thương.”
Tận thế đến rồi, danh dự và tình yêu đều là phù phiếm. Tích trữ càng nhiều tiền càng tốt.
Vu Lộ Lộ nhíu mày, vừa kinh ngạc vừa khinh thường: “Cô nghĩ tôi là con gà để vặt lông à?”
… Giá cao thật rồi.
Thôi, mười vạn thì mười vạn. Với tôi — một đứa nghèo từ nhỏ đến lớn — mười vạn cũng là con số lớn.
Tôi lập tức cười lấy lòng, định đổi lời, ai ngờ tiểu thư lại nói tiếp:
“Nhưng cái kiểu xây dựng hình tượng mà cô vừa nói, nghe cũng thú vị đấy. Giờ cô viết bản nháp đi, tôi thấy ổn thì chuyển khoản.”
Hehe, xem ra tôi vẫn nắm trúng tâm lý của cô ta.
Vu Lộ Lộ là kiểu thích chinh phục, những trò thường chắc đã chán rồi. Nếu được thay đổi khẩu vị, vào vai một đóa hoa hiểu chuyện nhẹ nhàng, chữa lành trái tim bị tổn thương của “trai ngoan”, vậy thì tốn thêm chút tiền cô ta cũng cam lòng.
Tôi nhanh chóng viết bài chia tay, đưa cho cô ta duyệt. Nhận được năm vạn chuyển khoản đặt cọc, tôi bắt đầu nhắn tin chia tay Tô Duệ. Dựa theo kịch bản tôi dựng lên, hai bên đôi co vài câu, cô ta xem xong cuộc trò chuyện thì lại chuyển thêm năm vạn nữa.
“Đăng lên vòng bạn bè đi, có thể đặt chế độ ẩn với người nhà, như lần trước. Gửi danh sách nhóm cho tôi duyệt xong thì cô có thể chặn Tô Duệ.”
“Tôi không cần ẩn ai cả.”
Tôi nhấn nút đăng ngay.
Ngoài lý do vì tận thế, thì còn vì với tôi, người nhà chỉ là một mác thân phận.
Tôi chưa từng cảm nhận được bao nhiêu tình yêu từ họ, nên khi Tô Duệ đối tốt với tôi, tôi đã tham lam muốn giữ lấy chút ấm áp ấy — chỉ để biết được cảm giác được yêu thương là như thế nào.
“Thằng đó là ai? Không ngờ cô lại trơ trẽn như thế! Lẽ ra tôi nên đá cô từ lâu rồi!”
Tin nhắn mắng mỏ của Tô Duệ và tin báo chuyển khoản ngân hàng đến cùng lúc. Tôi tiện tay cho số của hắn vào danh sách chặn, cả thông báo cũng tắt luôn.
Chỉ còn bảy ngày để chuẩn bị, lãng phí dù chỉ một giây cho hắn cũng là bất kính với tận thế.
Sau khi Vu Lộ Lộ đi, tôi lập tức tải phần mềm tìm nhà.
Trường tôi mới gỡ phong tỏa gần đây, buổi tối có giới nghiêm, hôm nay lại là thứ bảy, không phải lo chuyện khác, nên phải tranh thủ giải quyết xong việc thuê nhà trong hôm nay.
Ký túc xá thì quá nhỏ, chắc chắn không trụ nổi bao lâu. Tôi cần thuê chỗ đủ rộng để tích trữ đồ — ít nhất phải là căn ba phòng, tầng cao nhất càng tốt. Vừa an toàn, vừa có thể tận dụng sân thượng.
Nhưng nhà thuê cũng không phải cứ rộng là tốt. Thứ nhất là tốn kém, thứ hai là thời gian gấp rút, càng lớn thì càng khó bảo vệ, chỉ cần có một sơ hở, để ai đó đột nhập vào thì hậu quả còn đáng sợ hơn bị xác sống cắn.
Sau khi cân nhắc sơ lược, tôi chọn ngẫu nhiên vài môi giới từ danh sách nhà hiển thị trên app, nhờ họ tìm giúp chỗ phù hợp.
Trường tôi nằm trong khu nội thành, cửa hàng tôi làm thêm thì ngay trung tâm thành phố. Nhớ lại sự hỗn loạn của khu vực trung tâm ở kiếp trước, lần này tôi quyết định thêm một yêu cầu: chỉ tìm nhà ở vùng ngoại ô.
Rất nhanh, vài môi giới đã phản hồi. Có một người chắc thấy tôi “không thiếu tiền”, bèn giới thiệu ngay một căn hộ tầng cao nhất, có sân thượng riêng, bốn phòng ngủ, diện tích 150 mét vuông.
Sân thượng là khu riêng biệt tặng kèm cho chủ nhà chứ không phải sân thượng công cộng, dùng an toàn và tiện lợi hơn nhiều.
Xem nhà xong tôi càng hài lòng, thậm chí thầm nghĩ nếu qua được tận thế, có tiền rồi nhất định sẽ mua một căn như vậy.
Nhưng chủ nhà yêu cầu đặt cọc hai tháng, trả trước ba tháng.
Tận thế đến nơi rồi, ai còn quan tâm mấy cái quy định đó? Trả từng ấy tiền một lần là quá phí.
Tôi chưa từng thuê nhà, nhưng mấy môi giới đều nói đây là quy trình bình thường, có chỗ còn yêu cầu cọc nửa năm hoặc một năm. Còn loại cọc một tháng trả một tháng chỉ là kiểu căn hộ cho thuê ngắn hạn.
Thế nên tôi thử đề nghị: cọc hai tháng, trả một tháng. Đối phương đồng ý luôn, nói thẳng là dịch bệnh làm kẹt tiền, hẹn ngày mai ký hợp đồng.
Thời gian cấp bách, tôi cũng không tính toán chuyện mất thêm ít tiền đó nữa, chỉ lặng lẽ cầu mong ngày mai mọi chuyện thuận lợi.
Tối hôm đó, tôi ngồi trên giường cấp tốc “học lại” kiến thức về việc tích trữ vật tư khi tận thế, tham khảo các danh sách trên mạng để ghi chú những thứ cần mua. Kết quả phát hiện hai mươi vạn này căn bản không đủ tiêu.
Ở kiếp trước, đến ngày thứ năm sau khi bùng phát thì cúp điện, ngày thứ sáu thì mất nước. Nếu muốn lắp một hệ thống điện mặt trời công suất 3000W, phải tốn từ 40 đến 50 triệu.
Tính thêm chi phí gia cố cửa sổ, mà chỉ mới căn nhà tôi xem lúc nãy thôi đã gần nửa số tiền rồi — chưa kể còn chưa bắt đầu mua đồ ăn nước uống.
Thế là tôi lại lên mạng tìm vài kênh vay nóng, vay thêm được hai mươi vạn nữa. Bọn họ vì ham lãi cao mà cho vay trái phép, tôi thì vay để cứu mạng, xem như giúp họ tích chút công đức.
Nhìn số dư bốn mươi vạn trong tài khoản, tôi có cảm giác điện thoại cũng nặng tay hơn vài phần.
02
Làm xong hết mọi chuyện, tôi kéo rèm giường ra, hỏi các bạn cùng phòng:
“Nghe nói sắp phong tỏa trường lại đấy, mấy cậu có định trữ sẵn chút đồ ăn không?”
Chúng tôi ở chung được hai năm, mối quan hệ không thân cũng chẳng ghét. Tận thế sắp đến, tôi không có sức lo cho họ, chỉ có thể nhắc khéo một câu, để họ còn biết chuẩn bị. Có thể kéo dài được thêm ngày nào hay ngày đó.
“Thật á? Mỗi ngày mỗi phong, biết đến bao giờ mới xong!”
“Nghe ai nói thế? Nếu sắp phong tỏa thật thì mình phải mua thêm đồ ăn mới được, không có snack thì phim cũng hết hay!”
Mới nói xong, cả phòng đã xôn xao cả lên.
Tôi đáp qua loa vài câu rồi lại kéo rèm xuống, tiếp tục liệt kê danh sách cần mua.
Vừa cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn WeChat từ mẹ tôi.
Bà hỏi tôi yêu đương từ khi nào, rồi bắt đầu dò hỏi về điều kiện gia đình của “đối phương”, xem nhà Tô Duệ giàu hơn hay người tôi “thay lòng” giàu hơn.
Bà bảo tôi suy nghĩ cho kỹ, đừng bốc đồng, kỳ nghỉ tới thì dẫn về nhà một người, nếu thấy ổn thì bàn chuyện cưới luôn.
Nực cười thật sự.