Nhưng ông lão râu dài lại đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc như chim ưng khóa chặt tôi.
Giọng sấm vang dội trong căn nhà lớn.
“Ngươi tên Bối Bối?”
“Ngươi chẳng phải, tên Vương Thu Vũ sao?”
Chương 2
“Bối Bối… Bối Bối là tên ở nhà!”
Tôi gấp đến mức giọng cũng the thé, ra sức chỉ vào mũi mình.
“Tên thật của tôi là Vương Thu Vũ! Đúng, Vương Thu Vũ!”
Tim tôi như treo ngược, liều mạng cầu nguyện: ba mẹ, Tư Tư, mọi người ngàn vạn lần đừng để lộ đó nha!
May là, trong Cổ Thế Kính, mẹ sau khi gọi tôi mấy tiếng thì mất kiên nhẫn.
Mẹ nhíu mày, giọng lại trở nên gắt gỏng.
“Thật là càng ngày càng bướng! Muốn ăn thì ăn, không thì thôi!”
Ba nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, nhỏ giọng khuyên:
“Thôi mà, con bé tâm trí như trẻ con, em tính toán với trẻ con làm gì…”
Chút dịu dàng vừa nhen lên trên mặt mẹ, giống như bông tuyết dưới nắng, tan biến trong chớp mắt.
Mẹ trông lại càng mệt mỏi, giọng cũng thấp xuống:
“Đúng, nó là trẻ con. Nhưng chúng ta đối xử với Tư Tư vậy có công bằng không?”
“Nhận nuôi Tư Tư, ban đầu đúng là vì em muốn tìm bạn cho Bối Bối.”
“Nhưng em thề là chưa từng nghĩ phải để con bé chăm sóc Bối Bối cả đời! Tư Tư quá hiểu chuyện rồi, cố gắng học hành, làm việc nhà, không tranh không giành, bị thương rồi còn che chở Bối Bối…”
Giọng mẹ hơi nghẹn lại.
“Chúng ta nợ Tư Tư quá nhiều.”
Mũi tôi cay xè.
Thì ra tôi tệ đến vậy.
Vì tôi, em gái chịu bao ấm ức, còn mẹ tích tụ nhiều nỗi buồn như thế.
Tôi nhỏ giọng nói với chiếc gương:
“Xin lỗi.”
Ba kéo mẹ đến bàn ăn bánh kem.
Thật ra ba cũng rất mệt, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui, lớn tiếng nói:
“Được rồi, miếng bánh đầu không giữ cho con nhóc rắc rối kia nữa, mẹ và Tư Tư ăn trước!”
Tôi biết, ba đang muốn chọc tôi ra ngoài.
Nhưng tôi đã không thể ra được nữa.
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, tự nói với mình:
“Ừ, mọi người ăn đi. Trẻ hư thì không được ăn bánh.”
Đại điện yên tĩnh đến mức nghe rõ hơi thở.
Ông lão râu dài thở dài một hơi.
Thở thật lâu, như mang theo nghìn năm bất lực.
“Ngươi, thật sự là Vương Thu Vũ?”
Ông lại hỏi lần nữa, nhưng giọng không còn như sấm nổ.
Chưa chờ tôi trả lời, ông nhìn vào cuốn sách dày cộp:
“Vương Thu Vũ, bà ấy có hai đứa con gái.”
Tôi lại hoảng.
Làm sao đây? Có phải sắp bị phát hiện rồi không!?
Tôi mím môi vùng vẫy trong lòng rất lâu, cuối cùng cắn răng, chỉ vào mẹ lớn tiếng nói:
“Đúng! Bà ấy, bà ấy là con tôi sinh ra!”
Tôi lại chỉ vào em gái, “Còn con bé là tôi nhận nuôi!”
“Hai người đều là con gái tôi!”
Pụt—
Vừa dứt lời.
Đại điện đang yên lặng bỗng nổ tung tiếng cười.
Những chú mặc áo đen áo trắng, cả đám người đang xếp hàng vào điện, đều nhìn tôi mà cười không ngừng.
Tôi… tôi làm sai gì rồi? Tôi nói sai gì à?
Tôi đứng đực ra đó, mặt nóng bừng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Đến khi ông lão râu dài giơ tay, mọi người mới dừng cười.
Ánh mắt ông vẫn nghiêm, nhưng dường như có một chút cảm xúc tôi không hiểu được.
“Vậy được.”
“Nếu vậy, chúng ta hãy xem thử, cuộc đời của vị Vương Thu Vũ này… rốt cuộc là thế nào.”
Chương 3
Chiếc gương lớn lay động, ánh sáng lấp loá như gợn nước.
Bên trong không còn là nhà tôi nữa, mà là một nơi xa lạ.
Cùng một cô bé xa lạ.
Tôi kinh ngạc nhận ra, đó là mẹ hồi nhỏ!
Thì ra mẹ giỏi như vậy, năm nào thi cũng đứng nhất.
Thầy giáo nâng quyển vở của mẹ lên như bảo vật, giơ cho cả lớp xem.
Mẹ còn biết múa nữa!
Mẹ mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, nhón chân xoay tròn trên sân khấu lấp lánh.
Ba trẻ tuổi ngồi dưới sân khấu nhìn mẹ, trong mắt đầy sao.
Cảnh trong gương, đẹp thật đẹp.
Như tranh minh họa trong truyện cổ tích.
Nhưng sau đó, tôi ra đời.
Hình ảnh đột nhiên trở thành một màu xám xịt.
Tôi là một đứa bé “ngốc”.
Không biết cười như những bé khác, cũng không học được nói, đi thì cứ ngã lên ngã xuống.
Mẹ không bao giờ mặc lại chiếc váy trắng đó nữa, cũng không đi làm.
Vì sợ bảo mẫu bắt nạt tôi, mẹ phải dành toàn bộ thời gian để chăm tôi.

