Nếu cậu ta thích nữ sinh nghèo đến thế, vậy thì… tôi sẽ thu lại toàn bộ những thứ vốn không thuộc về cậu ta.

Đối mặt với những lời bàn tán xôn xao xung quanh, Trì Uyên đứng đó với vẻ mặt đầy kinh ngạc – rõ ràng không thể tin được rằng người luôn cung phụng cậu ta như bảo vật là tôi, lại có ngày không nể mặt cậu ta như vậy.

Ngay sau đó, cậu ta siết chặt nắm đấm, sắc mặt tối sầm, cúi đầu không nói một lời.

Cậu ta đang dùng hành động để nói rằng: cậu ta đang giận.

Nhưng lần này, tôi không còn như trước, không còn mặt dày chạy đến dỗ dành cậu ta nữa.

Tôi chỉ lạnh lùng đưa mã thanh toán ra trước mặt Đỗ Vi Vi:

“Trả tiền.”

Đỗ Vi Vi ngẩng cổ lên, cứng giọng:

“Lê Trì Duệ, tôi nghèo thì nghèo, nhưng tôi không ngu.”

“Tôi có thể trả tiền cho cô, nhưng cô nói cây bút này giá năm trăm tệ là cố tình chèn ép tôi! Nếu cô còn vô lý như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tôi không nhịn được trợn mắt, mở điện thoại ra, lôi đơn hàng mua bút cho cô ta xem:

“Giờ thì cô còn gì để nói?”

Mặt Đỗ Vi Vi tái nhợt, cắn môi quay sang nhìn Trì Uyên như cầu cứu.

Thấy người trong lòng bị ép đến uất ức, Trì Uyên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng:

“Tiền này tôi trả thay cô ấy!”

Tôi bật cười:

“Được thôi.”

Thẻ phụ của cậu ta – tôi đã khóa ngay khi nhìn thấy đống “bình luận bay” đó rồi.

Trì Uyên phát hiện thẻ bị khóa, mặt đen như than, loay hoay cả buổi mà chẳng chuyển được xu nào.

Tôi không nhận được tiền, cậu ta thì tức đến phát cáu, trừng mắt nhìn tôi:

“Lê Trì Duệ, cô phát điên vì nghèo rồi à?!”

Tôi cũng chẳng nhún nhường:

“Không có tiền thì đừng có làm ra vẻ giàu có!”

Đỗ Vi Vi thấy tình hình căng thẳng, không muốn Trì Uyên bị kẹt giữa, vừa khóc vừa viết giấy nợ, đập thẳng vào tôi:

“Tôi sẽ trả tiền cho cô! Cô cút đi! Tôi không muốn thấy mặt cô nữa!”

Nhìn bộ dạng giận đến phát khóc của cô ta, tôi vẫn thản nhiên kiểm tra kỹ tờ giấy nợ, xác nhận không có gì sai mới quay người bỏ đi.

Cảm thấy còn thiếu gì đó, tôi lại quay về, rút khỏi tay Đỗ Vi Vi cây bút cô ta đang nắm chặt:

“Xin lỗi nhé, cây bút Trì Uyên cho cô – cũng là của tôi đấy.”

Rồi tiện tay, tôi vớ luôn cả túi bút của Trì Uyên.

Tất cả đều là của tôi!

Sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn của Trì Uyên:

“Lê Trì Duệ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì cô đã làm hôm nay.”

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ không dạy kèm cho cô nữa.”

Ngay lập tức, loạt “bình luận bay” lại nổ tung trong đầu tôi:

【Lê Trì Duệ điên rồi sao! Cô ta dám đối xử với nam chính như thế?!】

【Ghen vì nam chính quan tâm nữ chính, nên mất khống chế thôi mà!】

【Cô ta đâu biết sau này nam chính sẽ trở thành người giàu nhất nước, chỉ nghĩ cậu ấy là tên nghèo để mình tùy ý nắm trong tay, nên mới dám chà đạp như vậy!】

【Nữ phụ ỷ giàu hiếp người, đúng là ghê tởm! Kết cục của cô ta chắc chắn sẽ càng thảm hơn!】

Những dòng bình luận đầy ác ý khiến tôi rùng mình.

Tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn Trì Uyên.

Cậu ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt oán độc dán chặt lên người tôi.

Cơ cổ nổi gân xanh, lồng ngực phập phồng kịch liệt – từng chi tiết đều lộ rõ cơn giận dữ đang dâng trào.

Một gương mặt vốn tuấn tú như tượng tạc, giờ lại trở nên đáng sợ đến lạ.

Nếu như tôi cứ tiếp tục dốc hết tài nguyên trong nhà ra nuôi dưỡng cậu ta không toan tính, thì đến cuối cùng, thứ tôi thu về chỉ là một con rắn độc quay lại cắn mình.

Vậy nên, Trì Uyên, từ bây giờ trở đi, hãy chuẩn bị tinh thần làm một người bình thường đi.

Buổi chiều tan học, Trì Uyên thu dọn sách vở rời khỏi lớp.

Bởi vì tôi đã mời cho cậu ta một gia sư cao cấp, mỗi giờ có giá hơn vạn tệ, và nhiệm vụ của cậu ta là sau giờ học sẽ dạy lại cho tôi những kiến thức vừa học.

Tôi biết Trì Uyên không hẳn là người thông minh, nhưng cần cù có thể bù thiếu sót.