Trước đêm cưới với Phó Yến, tôi phát hiện mình mang thai.
Nhưng đứa trẻ lại không phải con của anh ấy.

Ba mẹ mắng tôi không biết xấu hổ, thẳng tay đuổi tôi ra khỏi nhà.
Phó Yến cầu hôn tôi, còn một mực bảo vệ tôi mà chẳng hề để tâm đến quá khứ đó.

Thế nhưng đến năm thứ ba sau khi kết hôn, một cuộc đối thoại giữa Phó Yến và ba tôi đã phơi bày sự thật tàn nhẫn.
Hóa ra đứa con mà tôi từng khó sinh mà mất, lại chính là con ruột của Phó Yến.

Vì tư lợi cá nhân, anh ấy đã lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm.

Nhìn tờ giấy khám thai trong tay, tôi hiểu, đã đến lúc buông tay rồi.

1.

“Tiểu Yến à, con cho ba ít tiền đi! Ba hết tiền rồi!”
Trong thư phòng mở hé cửa, ba tôi ngang nhiên lên tiếng đòi tiền Phó Yến.

Tôi đang định bước vào ngăn cản thì lời nói tiếp theo của ông khiến tôi khựng lại.

“Con cũng biết tính ba mà, đầu óc đơn giản, giữ bí mật kém! Nếu như ba mà lỡ miệng nói ra cái chuyện kia cho con bé Giang Chi biết thì…”

Họ sau lưng tôi còn che giấu bí mật gì?

Để biết được sự thật không thể nói ấy, tôi nín thở đứng nép bên ngoài thư phòng.

Sắc mặt Phó Yến trong phòng vô cùng khó coi, người vốn luôn điềm đạm nay lại lộ rõ vẻ giận dữ vì bị uy hiếp.

Tôi càng thêm tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh ấy phản ứng như vậy?

“Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Phó Yến bóp trán, nhíu mày hỏi.

“Không nhiều, chỉ cần bấy nhiêu thôi!” – ông vừa nói vừa ra hiệu số năm mươi triệu.

Phó Yến lập tức gắt lên: “Ông điên rồi sao? Dám đòi từng ấy! Tôi đâu có nhiều tiền mặt như vậy!”

“Tiểu Yến à, con cũng biết cái miệng của ba rồi đó. Lỡ con bé Giang Chi mà biết đứa con năm xưa là của con thì…”

Chưa nói hết, ông đã bị Phó Yến cắt ngang: “Tôi đồng ý, nhưng cần cho tôi vài ngày.”

Đứa con là của Phó Yến? Nhưng kết quả giám định năm đó rõ ràng đâu phải vậy?

2.

Tôi không kìm được nữa, muốn lao vào chất vấn họ cho ra lẽ.
Tôi siết chặt tay, móng tay gần như bấu vào da thịt, cố gắng giữ bình tĩnh, không được manh động.

Hai người họ trong phòng vẫn trò chuyện, không hay biết tôi đang đứng ngoài cửa.

“Đúng là con rể tốt của ba!”
Ba tôi vỗ vỗ vai Phó Yến, vẻ mặt hài lòng.

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời cho con bé Giang Chi. Không thì… con biết rồi đấy.”

Phó Yến hất tay ông ra, lạnh lùng đáp:
“Biết rồi, ba vợ tốt!”

Ba tôi không hề giận, còn làm động tác kéo khóa miệng.

“Có điều, con rể à, nếu con thích con gái út của ba thì cứ nói thẳng.”
“Sao lại vô duyên vô cớ cưới con gái lớn làm gì?”

Phó Yến không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy ra một xấp ảnh từ két sắt phía sau.
Là ảnh của em gái tôi – Giang Nam.

“Con bé không thích tôi, dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi vẫn muốn làm điều gì đó cho em ấy.”
“Tôi có thể đánh đổi tất cả vì niềm vui của em ấy.”
“Kể cả là cuộc hôn nhân này.”

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh đã sờn góc, ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương, giọng nói kiên định.

Khoảnh khắc ấy, Phó Yến trong thư phòng hoàn toàn khác với người tôi từng biết.

Trong cuộc sống hằng ngày, anh ấy chưa từng thể hiện chút tình cảm nào, tôi vẫn nghĩ anh là người hướng nội, không giỏi bày tỏ.

Giờ tôi mới hiểu… thì ra là do… anh chưa từng yêu tôi.

3.

“Con gái lớn của tôi đúng là xui xẻo mới lấy phải cậu!”
Ba tôi đột nhiên thở dài, như thể cảm thấy có chút hối lỗi.

“Tất cả là do cô ấy xui thôi! Ai bảo cô ta cứ thích tranh giành với A Nam chứ!”

Trong lời nói của Phó Yến tràn đầy sự chán ghét với việc tranh giành của tôi trong quá khứ.
Nghe đến đó, nước mắt tôi không kiềm được mà tuôn trào.

Thì ra, người chồng của tôi, người thân thiết nhất với tôi, từ đầu đến cuối chưa từng yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ.

Tôi tưởng những lời đối thoại đó đã đủ khiến tôi chết lặng, nhưng câu nói tiếp theo của họ lại khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

“Cậu đúng là kẻ máu lạnh thật đấy.”
Ba tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn Phó Yến, lạnh lùng đánh giá:
“Vì một người ngoài, ngay cả đứa con ruột của mình cậu cũng có thể giết không chút do dự.”

Phó Yến như bị lột trần bộ mặt thật, sắc mặt lập tức cứng đờ, chỉ còn biết mở miệng uy hiếp:
“Ông mà còn nói nữa thì đừng hòng lấy được đồng nào!”

Ba tôi bị kích động, bản tính gia trưởng lập tức trỗi dậy, phản bác lại đầy châm biếm:
“Nếu con gái lớn của tôi biết đứa trẻ năm đó chính là con của hai người, chỉ là vì cậu là người mang gene khảm – phần thân trên và thân dưới mang mã gene khác nhau – cậu đoán xem, con bé sẽ phản ứng thế nào?”

“Tôi nghĩ cậu cũng không muốn ai biết rằng người thừa kế của nhà họ Phó lại không thể có một đứa con ruột, đúng không?”