Tôi cầm lấy micro, mở âm lượng lớn nhất.
“Trương Mộng Viên, mẹ sẽ không cho con đi du học đâu.”
“Những lời khó nghe mẹ không muốn lặp lại nữa, chuyện gì xảy ra mẹ với con đều hiểu quá rõ.”
“Bây giờ con xuống đây, mẹ vẫn sẵn sàng để con học lại, nuôi con học đến khi tốt nghiệp đại học…”
“Còn nếu con không chịu xuống, thì từ giờ chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Con sống hay chết, mẹ cũng không can thiệp nữa.”
Con gái nhìn tôi, mắt đẫm nước.
Nó đã nhìn ra sự cứng rắn lạnh lùng trong ánh mắt tôi.
Còn tôi, cũng thấy rõ sự chần chừ trong đôi mắt nó.
Tôi biết nó sẽ không nhảy.
Nó chỉ đang dùng cái chết để đe dọa tôi, để ép tôi nhượng bộ, đạt được mục đích.
Nó không hề muốn chết – mà chỉ muốn tôi thỏa hiệp.
Một người có mục đích rõ ràng, thì luôn sợ chết hơn ai hết.
Giằng co một lúc, con gái tôi cũng từ trên sân thượng bước xuống.
Vừa xuống tới nơi, nó nhào vào lòng tôi, khóc nức nở, liên tục xin lỗi.
“mẹ, con nghĩ kỹ rồi… Một người bắt con dùng cả tương lai để đánh cược, không đáng để con hy sinh.”
“Chỉ có mẹ… mới là người đối xử với con tốt nhất!”
Tôi ôm chặt lấy con, nhưng ánh mắt thì hướng về khoảng không phía trước.
Những dòng bình luận từng cổ vũ con bé yêu chết sống với “nam chính”, từng mất hết lý trí mà reo hò cho một tình yêu mù quáng, giờ phút này — khi con tôi nói ra câu “từ bỏ” — lại hoàn toàn im lặng.
9
Sau khi về nhà, con gái tôi không còn nhắc đến chuyện đi du học nữa.
Nó bắt đầu ôn lại kiến thức lớp 12, cùng tôi tổng kết những sai lầm đã qua.
Có lẽ vì thấy thái độ tôi với nó vẫn lạnh nhạt, nên tối nào nó cũng ghé vào phòng tôi, dịu dàng mang đến một ly sữa nóng, dặn tôi nghỉ sớm.
Giống như lúc còn nhỏ, tôi từng làm vậy cho nó.
Nhưng hôm nay, khi theo thói quen đón lấy ly sữa, tôi chợt nhận ra — sữa hôm nay hơi nguội.
Tôi nhấp một ngụm, thấy mùi vị cũng lạ lạ.
Hậu vị… đắng.
Con gái tôi chăm chú nhìn tôi, giả vờ thản nhiên hối thúc:
“mẹ uống nhanh đi, con còn phải rửa ly nữa.”
Thật ra tối nào nó cũng chờ tôi uống xong rồi mới mang ly đi, nên tôi không mảy may nghi ngờ, nâng ly lên định uống tiếp.
Ngay lúc đó — những dòng bình luận đã biến mất gần nửa tháng, bỗng đồng loạt hiện ra.
【Cuối cùng sau gần nửa tháng chờ đợi, nữ chính cũng ra tay rồi!】
【Ra tay? Gì vậy trời? Có chuyện gì vậy?】
【Nữ chính cho lidocain vào sữa đó. mẹ cô ấy bị bệnh tim, dạo này lại mất ngủ, mà loại thuốc này nếu dùng quá liều sẽ gây ngưng tim.】
【Hả? Giết người hả? Không phải truyện ngọt ngào yêu đương sao? Sao lại thành tội phạm rồi?】
【Ơ kìa, truyện xã hội đen còn được chuyển thể thành phim đó thôi.】
【Cũng hết cách rồi, bà già này lì lợm quá, sống chết gì cũng không chịu đưa tiền.】
【Bà ấy chết rồi thì mọi thứ đều thuộc về nữ chính, đúng chuẩn kế hoạch thừa kế di sản luôn!】
【Thiên tài à! Nhưng đây là thuốc kê toa mà? Nữ chính mua bằng cách nào?】
【Là do mẹ nữ chính tự kê đó. Bà ấy biết mình bị tim nên vẫn luôn dự trữ thuốc sẵn, cất trong phòng.】
【Tuyệt vời, kế hoạch hoàn hảo!】
Lidocain – thuốc điều trị rối loạn nhịp tim – là loại thuốc tôi luôn để sẵn trong nhà.
Tôi dùng lâu rồi, đã quen với vị đắng của nó.
Con bé chắc chắn đã cho rất nhiều vào ly sữa này, sợ rằng liều chưa đủ để gây nguy hiểm.
Vì vậy ly sữa hôm nay mới đắng đến vậy.
“mẹ, mẹ uống lẹ đi! Con còn chờ ngủ nữa đó!”
Con gái tôi lại giục, giọng nó nghe như thể chỉ muốn lập tức ép ly sữa vào miệng tôi.
Tôi xoay nhẹ chiếc ly trong tay, rồi chậm rãi mở miệng:
“Con gái à, con còn nhớ ba con không?”
Con bé cau mày nhìn tôi, rõ ràng tỏ ra bực dọc vì không hiểu tại sao tôi lại nhắc tới ba nó lúc này.
10
Ba của con gái tôi là người ngoại tình sau khi tôi sinh nó không lâu.
Hắn ghét trẻ con ồn ào, cũng ghét tôi – một người mẹ đầu bù tóc rối, suốt ngày bận bịu.
Thế nhưng hắn lại nhất quyết không chịu ly hôn.
Chúng tôi ra tòa, cãi nhau dai dẳng suốt 3 năm, kéo dài mãi không dứt.
Mãi đến khi đứa con riêng vô liêm sỉ của hắn tới tuổi đi học, cần nhập hộ khẩu, cái gã khốn nạn ấy mới chịu buông tha tôi.
Chỉ tiếc là, còn chưa kịp nhận giấy ly hôn thì hắn đã chết.
Ba cái mạng không biết xấu hổ đó đều chết trong cùng một vụ tai nạn xe hơi. Phải nói là hả hê vô cùng.
Khi đó con gái tôi còn nhỏ, nhưng chuyện gì nó cũng biết.
Những lần mẹ chồng cũ cố kéo nó về, vì đó là “huyết mạch duy nhất còn lại”, nó đều cười khẩy.
Nó ghét ba nó nhất.
Ghét đàn ông bạc bẽo, ghét loại người chỉ biết lợi dụng phụ nữ, sống mà không biết xấu hổ.
Mỗi lần nhắc tới cái tên đáng ghê tởm đó, nó đều nhíu mày theo bản năng.
Thế mà bây giờ, con gái tôi lại tỏ ra bực dọc nhìn tôi.
“mẹ, ba mất bao nhiêu năm rồi, mẹ nhắc ông ấy làm gì?”
Tôi đặt ly sữa xuống, nắm chặt tay nó.
“Con có biết không? Nếu là con gái mẹ thật sự, nó sẽ nói…”
“Nhắc cái thứ súc sinh đó làm gì? Chết là đáng, đừng có gọi hắn là ba tôi. Nghe mà buồn nôn.”
Đứa con trước mặt tôi mở to mắt, vẻ hoảng hốt hiện rõ.
Nó cố giãy khỏi tay tôi, nhưng tôi càng siết chặt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt nó, hỏi:
“Vậy rốt cuộc, mày là ai?”
“Con gái tao đâu rồi?”