“Tối nay tao sẽ đến tận nhà, để mày thử cảm giác cận kề cái chết mà không ai cứu xem thế nào!”
Bên ngoài bệnh viện hỗn loạn như chợ vỡ, đoàn người giơ cao biểu ngữ:
“Mẹ máu lạnh cút khỏi bệnh viện!”
Có kẻ đứng dưới tòa nhà gào lên:
“Chó nhà bà được ăn thuốc bổ sắt nhập khẩu, con gái thì uống nước lã cầm hơi! Lương tâm bà bị chó gặm rồi à?”
“Lôi bà ta ra đây! Bắt bà ta quỳ xuống trước Tôn Nghiên mà xin lỗi!”
Nếu không có cảnh sát túc trực giữ gìn trật tự, đám đông giận dữ ấy e rằng đã xông vào lôi tôi ra rồi.
Lâm Tĩnh Nhã bước tới trước mặt tôi, mắt sưng đỏ như vừa khóc nức nở:
“Giờ chị có thể nói rồi chứ?
Tại sao chị lại đối xử với Tôn Nghiên như vậy?
Rốt cuộc phía sau còn ẩn tình gì?”
Tôi quay lưng, đi theo cảnh sát rời khỏi bằng lối an toàn, chỉ để lại một câu hững hờ:
“Cô nhớ theo sát livestream.
Đừng bỏ lỡ màn kịch hay sắp tới.”
________________________________________
Tối ngày thứ bảy,
Lâm Tĩnh Nhã hốt hoảng đập cửa nhà tôi.
Cửa vừa mở ra, Lâm Tĩnh Nhã đã xông thẳng vào.
Trong tay cô là một xấp ảnh, ngực phập phồng vì xúc động:
“Tôi tìm ra rồi! Tôn Nghiên căn bản không hề nghèo! Con bé còn giàu hơn tất cả những gì chúng ta tưởng! Đúng không?!”
Tôi ra hiệu mời cô ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, rót cho cô một tách trà.
Cô lần lượt trải ảnh lên bàn trà, từng tấm đều có khoanh tròn đỏ chót những điểm then chốt:
“Đêm ngày thứ sáu của livestream, Tôn Nghiên lĩnh lương làm thêm xong thì vòng qua ngân hàng Kiến Thiết gần trường. Tôi nhờ người kiểm tra camera, thấy nó chuyển toàn bộ 1.000 tệ lương làm thêm cho một người tên Dương Phàm.”
“Chuyện này quá bất thường. Nó đã nghèo tới mức ăn không nổi, sao lại chuyển tiền cho người khác?”
“Tôi nghi có vấn đề, bèn lần theo tên này. Kết quả phát hiện Dương Phàm đang thuê nhà ở Sơn Thuỷ Trang Viên – khu cao cấp nhất thành phố, diện tích mỗi căn đều trên 200m², giá thuê thấp nhất cũng 500.000 tệ/năm!”
Giọng Lâm Tĩnh Nhã đầy phẫn nộ:
“Tôi đến hỏi bên quản lý khu, hợp đồng ghi tên Dương Phàm, nhưng ba năm tiền thuê đều trích từ tài khoản Tôn Nghiên!
Căn Dương Phàm thuê giá 800.000/năm, liên tục ba năm. Một sinh viên ‘ăn còn không đủ no’ thì lấy đâu ra số tiền này?!”
Tôi lấy từ ngăn kéo dưới bàn trà ra một cuốn sổ màu xanh đậm, đưa cho cô:
“Cô xem cái này sẽ hiểu hết.”
Lâm Tĩnh Nhã lật sổ, đồng tử lập tức co lại.
Mỗi trang đều ghi rõ rành rành:
• Tháng 3/2025, Tôn Nghiên dùng tài khoản Taobao mua túi hàng hiệu: 200.000 tệ.
• Tháng 7/2025, Tôn Nghiên qua “Thanh toán người thân” chuyển cho Dương Phàm: 500.000 tệ.
• Tháng 8/2025, Tôn Nghiên du lịch châu Âu: 800.000 tệ.
Tháng nào cũng chi ít nhất 400.000 tệ, có tháng lên đến 900.000.
“Đúng là tôi không cho nó 541,5 tệ tiền sinh hoạt, nhưng từ ngày đầu nó vào đại học, tôi đã mở cho nó hạn mức 1 triệu tệ/tháng qua Alipay thanh toán người thân.
Tài khoản Taobao của tôi cũng luôn mở cho nó, chưa bao giờ đổi mật khẩu.”
“Nó không phải không có tiền. Nó là đem hết tiền cho Dương Phàm.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Nhã:
“Chắc cô cũng đã tra ra Dương Phàm là ai rồi chứ?”
Ánh mắt cô sâu hẳn xuống, khẽ gật:
“Anh ta là giáo viên Toán hồi cấp ba của Tôn Nghiên.”
“Cũng chính là người hôm đó hiến máu cứu nó trong bệnh viện.”
Tôi gật đầu tán thưởng, rồi kể cho cô nghe một câu chuyện kinh dị ngoài đời thực.
“Bốn năm trước, Tôn Nghiên vừa vào lớp 10, Dương Phàm là giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy Toán.”
“Từ nhỏ nó chưa từng gặp cha. Tôi luôn nói với nó rằng cha nó mất ngay sau khi nó chào đời. Vì thế sự chú ý của nó với đàn ông trưởng thành luôn mang theo một nỗi khát khao phụ thuộc.”
Dương Phàm chính là kẻ lợi dụng điểm yếu ấy.
Anh ta đẹp trai, giọng nói ôn hòa, trên lớp luôn tỏ ra thiên vị Tôn Nghiên.
Ngoài giờ lại thường xuyên “bồi dưỡng riêng”, khen nó thông minh, ngoan ngoãn.
Anh ta nhớ sinh nhật, mua bánh kem dâu.
Lúc nó thi trượt, anh ta xoa đầu an ủi: “Không sao, lần sau cố gắng.”
Những dịu dàng nhỏ nhặt ấy như nước ấm nấu ếch, khiến Tôn Nghiên hoàn toàn chìm đắm.
“Mùa hè năm lớp 10, tôi vô tình phát hiện nó yêu sớm.”
Tôi khép mắt, nhớ lại cảnh tượng khi đó.
Tôn Nghiên lúc ấy bướng bỉnh nói với tôi: