Giữa cảnh hỗn loạn như nồi cháo quẩy, chẳng ai còn nhìn ta lần thứ hai.

Ta lại thấy thoải mái vô cùng.

Hơi nóng trong không khí liên tục táp vào mặt, làm má ta nóng bừng.

Thật là dễ chịu.

Nhiệt độ này nhắc ta rằng ta vẫn đang sống, sống lại rồi.

Còn kẻ trong đó, đang thay ta nếm mùi chết.

Đột nhiên!

Một tiếng rạn nứt chói tai vang lên từ trong biển lửa! Như thể xà ngang chịu lực cuối cùng cũng gãy vụn!

“Sập rồi! Xà nhà tây viện sập rồi!” Có người thét lên thất thanh!

“Không—!” Vĩnh Ninh hầu phu nhân hét một tiếng bi thương thấu ruột gan, lao lên bị đám hạ nhân hoảng loạn giữ lại.

Tất cả mọi người nín thở.

Từ trung tâm biển lửa, vang lên những tiếng gào thét thảm thiết, chẳng còn giống tiếng người! Loáng thoáng nghe ra được là giọng nam, chất chứa đau đớn đến tận cùng, tuyệt vọng đến tàn nhẫn.

Là Triệu Viễn Chi.

Ta quá quen hắn, quen đến mức dù giọng hắn bị bóp méo đến vặn vẹo, ta vẫn nhận ra ngay lập tức.

Tim ta, tại khoảnh khắc ấy, chợt hẫng một nhịp.

Không phải vì đau lòng.

Mà là vì hưng phấn.

Là sự khoái ý bị kìm nén suốt mười năm, cuối cùng tìm được đường vỡ bờ, điên cuồng lao khắp mạch máu ta!

Cứ cháy đi.

Cứ kêu đi.

Triệu Viễn Chi, ngươi cũng nên nếm thử cảm giác da thịt rách toạc, lửa thiêu tim gan!

So với mười năm ngươi lạnh nhạt tra tấn ta và bức di thư lúc lâm chung, chút đau đớn xác thịt này tính là gì?

Lửa hắt vào mắt ta nhảy múa dữ dội, như một bữa tiệc đen tối cuồng si.

Ta suýt nữa không nhịn được mà cong môi cười lạnh.

Đúng lúc này, bờ mép biển lửa bỗng xôn xao!

Vài gia đinh toàn thân đen nhẻm, khói bốc nghi ngút, lăn lộn kéo lê hai bóng người từ miệng địa ngục ra ngoài!

“Ra rồi! Ra rồi! Thế tử gia và biểu tiểu thư được cứu rồi!” Có người gào lên mừng rỡ như điên!

Đám người lập tức như nổ tung, chen chúc bu lại như ong vỡ tổ!

Đồng tử ta co rút dữ dội.

Chúng… vậy mà còn chưa chết?!

Còn được người cứu ra?!

Sao có thể?!

Ta nhìn chằm chằm hai “khúc than” bị lôi ra.

Đúng, gần như là than đen.

Quần áo cháy rách tả tơi, da thịt lộ ra ngoài toàn một màu đen cháy, mùi khét khó ngửi bốc lên xộc vào mũi. Tóc cháy xoăn tít, gương mặt hoàn toàn biến dạng.

Cả hai đều ho khan không ngừng, rên rỉ đau đớn, thân thể co giật liên tục.

Đặc biệt là Triệu Viễn Chi, một chân của hắn bị kẹt thành góc vô cùng quái dị, nhìn là biết xà ngang đổ xuống đã nện thẳng vào chân hắn.

Liễu Thiên Thiên trông có vẻ đỡ hơn đôi chút, nhưng cũng bị hun khói đến nửa sống nửa chết, mềm oặt như bùn, thoi thóp từng hơi.

“Viễn Chi! Con của ta!” Vĩnh Ninh hầu phu nhân lao đến, muốn ôm mà không ôm dám ôm, khóc đến đứt ruột. “Thiên Thiên! Con sao rồi?” Hầu gia cũng quỳ xuống, giọng run lên.

Đại phu bị người ta gần như đẩy ngã mới tới được gần, cả hiện trường càng loạn hơn.

Ta đứng nguyên tại chỗ, như bị đóng đinh vào bóng tối lạnh lẽo.

Cơn khoái cảm trả thù vừa rồi còn nóng hổi, trong nháy mắt bị thay thế bằng sự thất vọng lạnh buốt tận tủy cùng phẫn uất sâu như vực.

Tại sao?

Tại sao bọn họ trông như vậy rồi mà vẫn không chết?!

Trời xanh cho ta sống lại một đời, lẽ nào để ta lại nhìn bọn chúng lê lết sống tiếp, tiếp tục khiến ta ghê tởm thêm mười năm nữa sao?!

Ta không cam lòng!

Ta tuyệt đối không cam lòng!

Đúng lúc móng tay ta bấm sâu vào lòng bàn tay gần như rướm máu, thì Triệu Viễn Chi – kẻ gần chết nằm trên đất kia – dường như khôi phục một tia ý thức.

Hắn cực kỳ khó nhọc xoay cái cổ đen kịt vì khói, ánh mắt mơ hồ đảo quanh đám đông hỗn loạn.

Rồi, chuẩn xác, dừng lại trên khuôn mặt ta.

Xuyên qua đám người hỗn loạn, xuyên qua bụi khói cứu hỏa, xuyên qua khoảng cách xa như trời vực.

Ánh mắt hắn lúc đầu là mờ mịt, sau đó như nhận ra ta, đột nhiên bùng lên một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp— có hoảng hốt của kẻ thoát chết, có vặn vẹo vì cơn đau, nhưng nhiều hơn hết, là một thứ… chất vấn? Thậm chí là một tia… oán độc khó phát hiện?

Như đang hỏi: tại sao ngươi lại hoàn hảo đứng ở đó?

Như đang nói: ngươi đáng lẽ phải ở trong đó cứu ta!

Dù hắn không nói thành lời, ta lại hiểu hắn từng ánh mắt!

Ha!

Ha ha!

Triệu Viễn Chi! Đến lúc này rồi, ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta?!

Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?!

Ngươi cho rằng ta, Thẩm Uyển Du, vẫn là kẻ xem ngươi như trời, nguyện vì ngươi trả giá tất thảy, kể cả tính mạng và tôn nghiêm của mình sao?!

Ngọn hận ý cuồn cuộn trong nháy mắt phá nát lý trí cuối cùng của ta.

Ta nhìn hắn được người khiêng lên cáng, nhìn Vĩnh Ninh hầu phu nhân vừa khóc vừa chạy theo, nhìn Liễu Thiên Thiên được đỡ dậy như bảo vật sắp vỡ…

Một ý nghĩ điên cuồng, độc ác, như rắn độc lao khỏi hang, đột ngột cắn xiết trái tim ta.