3

Tiếng còi báo động chói tai vang khắp căn nhà.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Lâm Sơ Hạ đeo vòng báo động GPS trên cổ tay, chân vướng sợi xích sắt nặng trịch.

Hàn Lâm bế cô đặt lên giường, cẩn thận bôi thuốc và băng bó cho mắt cá chân bị mài rách.

“Hạ Hạ, anh đã nói với em bao nhiêu lần, không nghe lời là sẽ bị thương, sao em cứ không chịu tin?”

Lâm Sơ Hạ nắm chặt tay áo anh, cẩn thận cầu xin, nước mắt lưng tròng:

“Em không muốn làm kẻ thứ ba xen vào, chuyện của chúng ta… thôi đi, được không?”

“Một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà, chẳng có ý nghĩa gì! Cô dâu của anh, chỉ có thể là em!”

Hàn Lâm quấn cô kín mít trong chăn, không cho lộ ra chút da thịt nào.

Những lời nói bá đạo ấy lại tràn ra thứ tình yêu bệnh hoạn đến điên cuồng.

Tôi chưa từng thấy anh có biểu cảm này.

Ngay cả thời gian yêu đương nồng nhiệt với tôi, cũng chưa từng.

Dạ dày tôi cuộn lại buồn nôn.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ thật sự khi anh yêu đến tận xương tủy.

Cũng có lẽ chỉ trước mặt Lâm Sơ Hạ, anh mới động tình đến mức hóa cuồng.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của tôi.

Hàn Lâm quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao kiếm.

“Còn không cút đi?”

“Tần Nhiên, năm năm trước sau lưng em có nhà họ Tần, còn anh chỉ là một kẻ vô dụng không quyền không thế, để mặc em mặc sức thao túng! Anh nhẫn nhịn, tranh đấu vì danh lợi, chỉ là để thoát khỏi sự khống chế của em, để cùng Hạ Hạ bước ra ánh sáng!”

“Em nên thấy may mắn, bởi vì kẻ bị em lừa xoay vòng vòng là anh đã thật sự yêu em, nên mới mềm lòng tha cho em một lần!”

Tôi lừa anh sao?

Tôi chết lặng nửa ngày.

Rơi vào ký ức đau đớn không cách nào nói thành lời.

________________

Năm năm trước, Hàn Lâm từ chối nhận thận của Lâm Sơ Hạ, lý do là:

“Hiến thận sẽ hủy hoại cơ thể, Hạ Hạ mới mười tám tuổi, một kẻ tàn phế như anh không đáng để cô bé đánh đổi tương lai.”

Tôi cố hết sức thuyết phục:

“Ba trăm tỷ không đủ, vậy thêm năm phần trăm cổ phần Tần thị, đủ để cô ấy sống như tiểu thư cả đời.”

Hàn Lâm cố chấp lắc đầu.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Sơ Hạ, ẩn giấu sự dịu dàng thương xót.

Sau khi lâm bệnh, anh càng trở nên cứng đầu.

Từ bỏ điều trị, kiên quyết chia tay.

May mắn là tôi vẫn có thể dùng cách bám chặt không buông để thay đổi được quyết định của anh.

Tôi tưởng rằng lần này cũng sẽ giống như trước.

Tôi mang theo tấm chi phiếu ba trăm tỷ đến tìm Lâm Sơ Hạ.

Muốn dùng tiền mua chuộc cô ấy, giúp tôi khuyên nhủ Hàn Lâm.

Lâm Sơ Hạ ngơ ngác:

“Hiến thận là em tự nguyện, em không cần báo đáp gì hết! Chị Nhiên Nhiên, ước mơ của em là trở thành bác sĩ cứu người! Nhưng em mồ côi, đến cơm ăn còn không có, càng không có cơ hội học y! May mắn là máu em đặc biệt, nhờ máu mà cứu được hơn chục mạng.”

Tôi kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.

Những người quanh tôi, đều bị lợi ích và tiền bạc che mờ mắt.

Cha mẹ cho rằng việc tôi bỏ tiền tìm thận là làm mất mặt nhà họ Tần.

Họ thu hết cổ phần, đuổi tôi khỏi hội đồng quản trị, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ.

Cha của Hàn Lâm vì chọn người thừa kế, nuôi đến bảy tám đứa con riêng.

Khi nghe tin Hàn Lâm bị bệnh nan y, ông ta thẳng tay đuổi anh ra khỏi nhà.

Sao lại có người ngốc đến mức, đưa tiền cũng không lấy, chỉ đơn giản là muốn cứu người?

Tôi đưa chi phiếu cho Lâm Sơ Hạ, khuyên cô ấy suy nghĩ thật kỹ.

Cô hoảng hốt từ chối hết lần này đến lần khác:

“Em đâu có bán thận, đừng nói ba trăm tỷ, một đồng em cũng không nhận!”

Khi đó, bệnh của Hàn Lâm đã nặng thêm, bệnh viện liên tục ba lần phát giấy báo nguy kịch.

Không thể đợi thêm nữa!

Tôi nghĩ, dù sao Lâm Sơ Hạ cũng tự nguyện.

Cho dù Hàn Lâm giận tôi sau này, cũng chẳng thể trách tôi được.

Vì vậy, tôi đã nói dối anh lần đầu tiên cũng là duy nhất trong đời.

Tôi mua chuộc bác sĩ, lấy lý do kiểm tra rồi đẩy anh vào phòng phẫu thuật.

Ca phẫu thuật thành công.

Theo thỏa thuận, tôi chuyển ba trăm tỷ cho Lâm Sơ Hạ.

Cô ấy biến mất khỏi nhân gian, không còn tin tức gì nữa.

Sau phẫu thuật, Hàn Lâm trở nên lạnh lùng, ít nói.