Điện thoại cúp máy.
Giám đốc Vương như bị rút cạn sức lực, nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi và hối hận chưa từng có, run rẩy xin lỗi: “Cô… cô Lâm, tôi… tôi không biết nhìn người, tôi… tôi…”
Tôi không để ý đến vẻ mặt hoảng loạn của ông ta, xoay người rời khỏi văn phòng.
Sáng hôm sau, cuộc họp định kỳ của phòng ban bắt đầu thảo luận về một dự án tôi đã theo sát suốt nửa tháng.
Dự án đó là tâm huyết của tôi, từ khảo sát đến viết kế hoạch, hầu như tôi đều thức đêm làm một mình.
Đến lượt tôi báo cáo, chị Tôn đột nhiên đứng bật dậy.
“Giám đốc Vương, tôi thấy dự án này vẫn nên giao cho tôi theo sát thì hơn.” Chị ta làm ra vẻ “vì lợi ích công ty”, “Khách hàng này rất chú trọng hình ảnh đối tác, gần đây tin đồn về Lâm An Dao không tốt lắm, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến dự án.”
Vừa dứt lời, sắc mặt giám đốc Vương lập tức tái xanh.
Ông ta gần như bật khỏi ghế, nghiêm giọng phản bác: “Nói bậy! Dự án này từ đầu đến cuối đều do Lâm An Dao phụ trách, kế hoạch rất xuất sắc, tại sao lại phải đổi người?!”
Sự bênh vực bất ngờ này khiến cả phòng họp sững sờ, nhất là chị Tôn, vẻ đắc ý trên mặt lập tức đông cứng lại.
Chị ta nhìn giám đốc Vương đầy khó tin, rồi như chợt hiểu ra điều gì, liền cười lạnh châm chọc: “Ồ, giám đốc Vương hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên ưu ái người mới thế? Tiểu Lâm giỏi thật đó, không ngờ còn có bản lĩnh này.”
Mấy đồng bọn xung quanh chị ta cũng hùa theo ngay: “Đúng rồi, ai biết dùng thủ đoạn gì mờ ám nữa.”
Tôi đang định phản bác thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest thủ công cắt may chỉnh tề, đeo kính gọng vàng bước vào, giám đốc Vương vừa thấy anh ta liền như bắt được cứu tinh, lao tới: “Tổng giám đốc Kỷ, ngài đến rồi sao!”
Người đến chính là Kỷ Dương, phó tổng công ty được cử xuống thanh tra.
Mắt chị Tôn sáng rực, cảm thấy đây là cơ hội nghìn vàng để thể hiện, liền bước lên báo cáo:
“Tổng Kỷ đến thật đúng lúc! Phòng chúng tôi có vài người trẻ, đầu óc không lo làm việc, dựa vào quan hệ cá nhân gây náo loạn cả phòng, ảnh hưởng danh tiếng công ty!”
Vừa nói, chị ta vừa liếc tôi bằng ánh mắt độc địa, sợ người mới không hiểu đang nói ai.
Kỷ Dương lặng lẽ lắng nghe, sau đó nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
Tôi khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng vạch trần thân phận của tôi.
Kỷ Dương hiểu ý ngay, đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh, quay sang nhìn chị Tôn: “Thật sao? Tôi thì thấy, công ty càng nên dọn sạch những người không tập trung làm việc, suốt ngày bè phái, nói xấu sau lưng. Có thời gian bày mấy trò nhỏ này, sao không dành để nâng cao năng lực bản thân?”
Anh lật sơ qua kế hoạch trên bàn, rồi quyết định ngay.
“Phương án này rất tốt, người phụ trách dự án vẫn là Lâm An Dao.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại cả phòng họp sững sờ và gương mặt chị Tôn từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch.
Sự xuất hiện của Kỷ Dương khiến ánh mắt của tất cả mọi người trong văn phòng đều như đèn pha rọi thẳng vào tôi, đầy nghi ngờ và hiếu kỳ.
Chị Tôn càng nhìn tôi chằm chằm không rời, ánh mắt ngoài căm hận còn mang theo mấy phần dè chừng.
Một tuần sau, phòng hành chính công ty ra một thông báo gây chấn động.
“Để nâng cao phúc lợi nhân viên và cải thiện môi trường ăn uống, công ty quyết định nâng cấp toàn diện nhà ăn, đồng thời hợp tác với tập đoàn ẩm thực cao cấp bên ngoài.”
Thông tin vừa ra, cả công ty lập tức xôn xao.
Chiều hôm đó, trong cuộc họp phòng ban, Kỷ Dương vừa thông báo bộ phận thị trường cần cử một người làm đầu mối liên lạc cho dự án cải cách nhà ăn, chị Tôn liền đứng dậy đầu tiên.
“Tổng Kỷ, tôi xin nhận nhiệm vụ này!”
Chị ta đầy khí thế, tự biến mình thành một “người hùng vì dân nói lời công đạo”.
“Nhà ăn công ty mình khó ăn thế nào, ai cũng rõ!”
“Tôi là nhân viên lâu năm của công ty, từ lâu đã muốn góp sức cải thiện bữa ăn cho mọi người!”
“Giao dự án này cho tôi, tôi đảm bảo sẽ tận tâm tận lực, tuyệt đối không để mọi người thất vọng!”
Nhóm phe cánh của chị ta lập tức phụ họa bên cạnh: “Đúng vậy Tổng Kỷ, chị Tôn là nhân viên kỳ cựu, lại rất được lòng tập thể!”
“Để chị ấy phụ trách dự án này là hợp lý nhất rồi!”
Giám đốc Vương ngồi bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám hé một lời.
Kỷ Dương trầm ngâm vài giây rồi gật đầu.
“Được, vậy để Tôn Hiểu Lệ phụ trách.”
Gương mặt chị Tôn lập tức bừng sáng như vừa chiến thắng vinh quang.
Cuộc họp vừa kết thúc, chị ta liền mang bộ mặt đắc ý đến trước bàn làm việc của tôi.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/khi-dong-nghiep-an-nham-suon-368-te/chuong-6

