Mười hai giờ trưa, tôi vừa lấy hộp cơm giữ nhiệt ra thì chị Tôn ở chỗ làm đã cầm cái bát không tươi cười bước lại.

“Tiểu Lâm, hôm nay cơm em mang theo thơm quá, chia cho chị một nửa đi.”

Tôi cười lắc đầu, “Chị ơi, em chỉ mang có từng này thôi, chia cho chị một nửa là chiều em đói mất.”

Tôi tưởng chị chỉ nói đùa, chuyện đến đây là xong.

Không ngờ chị kéo ghế ngồi đối diện tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy đi, mỗi tháng chị chuyển cho em 15 tệ, trưa nào em cũng chia cho chị nửa phần cơm, được không?”

“Em còn trẻ, mỗi bữa ăn ít một chút còn giúp giữ dáng, một công đôi việc mà.”

Tôi bị cái logic thần kỳ của chị làm cứng họng, đành cúi đầu giả vờ chuyên tâm ăn cơm.

Không ngờ chị ấy lại trực tiếp gắp miếng sườn chua ngọt to nhất trong hộp cơm của tôi.

“Này, Tiểu Lâm, em đừng im lặng chứ, chị thấy chuyện này tốt cho cả hai bên mà. Em nghĩ xem, em nấu ăn cũng phải bật bếp, thêm tí thịt với rau thì có tốn là bao. Với lại chị còn có thể góp ý về khẩu vị mỗi ngày, giúp em nâng cao tay nghề nấu nướng. Mười lăm tệ này không ít đâu, đủ cho em mua thêm hai cân rau xanh rồi, còn có thêm một cái ơn nữa, có phải lời to không?”

……

Tôi còn chưa kịp mở miệng, miếng sườn to nhất trong hộp đã bị chị ấy bỏ vào miệng.

Chị nhai vài cái, hài lòng nuốt xuống, còn dùng khăn giấy lau miệng, rồi chậm rãi nói:

“Mùi vị thật không tệ, chỉ là hơi mặn chút. Lần sau cho ít xì dầu hơn nửa muỗng. Tiểu Lâm, vậy quyết định thế nhé, cuối tháng chị chuyển em 15 tệ.”

Nói xong, chị ấy đẩy cái bát không về phía tôi.

Tôi tức đến bật cười.

Ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên, nhưng mặt tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Chị Tôn, sườn ngon không?” Tôi hỏi.

Chắc chị không ngờ tôi còn dám lên tiếng, khựng lại một chút rồi lập tức cười cười làm ra vẻ chị cả:

“Ôi dào, đừng giận mà, chẳng phải chỉ là miếng thịt thôi sao, chị đâu có định ăn không của em?”

“Ồ? Thế là có trả tiền à? Được thôi.”

Tôi gật đầu, như thể đã đợi câu này từ lâu.

Tôi không nói nhiều, cầm điện thoại lên, mở WeChat, gửi tin nhắn thoại cho dì Vương, bật loa ngoài luôn.

“Dì Vương, phiền dì gửi cho cháu hóa đơn bữa trưa hôm nay nhé, đúng rồi, cần gấp bây giờ luôn ạ.”

Không khí trong văn phòng dường như đông cứng lại.

Nụ cười trên mặt chị Tôn có chút gượng gạo.

Chưa đến mười giây, điện thoại rung lên.

Tôi mở hình ảnh, đưa thẳng màn hình đến trước mặt chị Tôn, ngón tay gõ nhẹ vào dòng đầu tiên.

Tôi thong thả nhìn gương mặt chị ấy, chứng kiến biểu cảm của chị từ đắc ý chờ xem kịch vui, chuyển thành ngơ ngác, rồi tới kinh ngạc.

Sắc mặt chị ấy trắng bệch, môi bắt đầu run rẩy.

“Chị Tôn, nhìn rõ chưa?” Tôi thu điện thoại về, chậm rãi nói, “Bữa trưa hôm nay của tôi, riêng tiền nguyên liệu đã là ba trăm sáu mươi tám tệ.”

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của chị ấy, giọng đặc biệt chân thành:

“Chị đâu thể chỉ ăn mỗi miếng thịt được đúng không? Lúc nãy chị nói muốn chia nửa phần mà. Một nửa, tức là một trăm tám mươi tư tệ. Một tháng tính hai mươi hai ngày, không nhiều, cũng chỉ có bốn ngàn lẻ bốn mươi tám tệ thôi. So với con số 15 tệ chị nói, cũng chỉ hơn có bốn ngàn không trăm ba mươi ba tệ thôi mà.”

“Phụt——”

Thanh niên trẻ ngồi góc phòng là người đầu tiên không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Chị Tôn lập tức đỏ bừng mặt, môi run rẩy mãi mà không nói nổi một chữ.

Tôi không nhìn chị ấy nữa, tự nhiên cầm đũa lên, gắp một con tôm nõn trong suốt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Xem chị còn dám không biết ngượng mà giành cơm tôi nữa không.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của dì Vương gửi đến.

“Tiểu thư, bữa trưa mai muốn ăn bò M9 sốt nấm đen, hay tôm hùm nướng kiểu Pháp ạ?”

Tôi cúi mắt xuống, gõ chữ trả lời.

“Cả hai, mỗi món một phần.”

Hôm sau đến công ty, bầu không khí rõ ràng có gì đó khác lạ.

Những đồng nghiệp trước giờ gặp mặt còn chào hỏi, hôm nay người thì giả vờ không thấy, người thì ánh mắt lảng tránh.