Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn mới từ Tiểu Nghệ.

【Chị ơi, để xác minh môi trường giáo dục gia đình của chị và mức độ nghiêm khắc khi uốn nắn hành vi sai của trẻ, chúng tôi yêu cầu chị quay thêm một đoạn video.】

【Nội dung gồm hai phần: Thứ nhất, chị phải dùng giọng nghiêm khắc mắng con vì hành vi sai trái lần này. Thứ hai, chị cần tự tay tát con ba mươi cái, âm thanh phải rõ, to và liền mạch. Chúng tôi cần xác nhận quá trình “giáo dục” là chân thực và hiệu quả.】

3

Tôi nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên màn hình, cảm giác như máu trong người đang chảy ngược.

Đúng là việc con bé mua nhầm thẻ bài khiến cửa hàng bị phiền toái, lỗi ban đầu là ở chúng tôi.

Nhưng tôi đã xin lỗi, đã viết bản kiểm điểm, thậm chí còn bị lôi lên mạng để bêu riếu.

Giờ đây, họ còn muốn ép tôi bạo hành con mình sao?

Đây không còn là “thủ tục” hay “hiểu lầm” nữa.

Đây là sự sỉ nhục trắng trợn.

Cô ta đang tận hưởng cảm giác quyền lực khi dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác.

Ngón tay tôi run lên vì tức giận.

Con tôi có lỗi thì tôi sẽ dạy, có sai thì tôi sẽ phạt.

Nhưng — bắt mẹ tát con ba mươi cái? Quá vô lý!

Đoá Đoá là đứa con tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng.

Ngày nó bị sốt, tôi bế nó đi dọc hành lang bệnh viện suốt cả đêm không ngủ.

Lần đầu học đi xe đạp, nó ngã trầy cả đầu gối, tôi đau lòng đến mức chỉ ước có thể chịu thay.

Vậy mà bây giờ, một nhân viên nấp sau màn hình, chỉ bằng vài dòng chữ lạnh lùng, lại dám yêu cầu tôi — một người mẹ — tự tay tát con mình ba mươi cái?

“Ầm” một tiếng trong đầu, mọi cơn giận và tủi nhục ập đến cùng lúc.

Tôi là luật sư.

Tôi hiểu cảm xúc không giải quyết được vấn đề — nhưng chứng cứ thì có thể.

Tôi hít sâu, ép mình bình tĩnh lại.

Không thể nổi nóng, phải khiến họ tự đào hố mà nhảy.

Tôi cần có bằng chứng rõ ràng, để họ tự thừa nhận cái yêu cầu bệnh hoạn này.

Tôi gõ lại, giọng điệu bình tĩnh:

“Ý bạn là, tôi phải quay một đoạn âm thanh trong đó có tiếng tôi mắng con và rõ ràng nghe thấy ba mươi cái tát, đúng không?”

Tiểu Nghệ: “Đúng vậy, chị. Đây là quy trình cần thiết để đảm bảo chị thật sự đang tiến hành ‘giáo dục nghiêm khắc’ trong gia đình.”

Rất tốt.

Tôi chụp màn hình, quay lại toàn bộ đoạn chat, lưu lên đám mây — mọi thao tác liền mạch, dứt khoát.

Từng chữ, từng dấu chấm câu, tôi đều chắc chắn được ghi lại rõ ràng — để sau này trở thành bằng chứng trước tòa.

Tôi chuyển toàn bộ hình ảnh và video từ điện thoại sang máy tính.

Rồi tôi nhấc máy gọi:

“Lão Trương,” tôi nói bằng giọng lạnh tanh, “giúp tôi tra thông tin về vòng huy động vốn gần nhất của nền tảng Siêu Mộng Mua, và xem ai là cổ đông lớn nhất. Ngoài ra, gửi cho tôi danh sách các luật sư chủ chốt trong công ty mình.”

Đầu dây bên kia, giọng lão Trương còn cười cợt:

“Ôi chà, Đường Thanh, lại nhận vụ lớn à?”

Tôi nhìn chằm chằm vào những bằng chứng trên màn hình, nhếch môi cười lạnh:

“Ừ. Là vụ lớn đấy.”

Chỉ ghi chép thôi thì chưa đủ.

Tôi cần cô ta tự miệng thừa nhận.

Tôi thoát khỏi khung chat, tìm trong app nút “Gọi chăm sóc khách hàng” bé tí nằm ở góc dưới, và bấm gọi.

Âm thanh chờ máy kéo dài lê thê, từng giây như mài mòn dây thần kinh của tôi.

Cuối cùng, điện thoại kết nối.

Một giọng nữ lười nhác, mang chút bực bội vang lên:

“Alo, tôi là Tiểu Nghệ, rất vui được phục vụ chị.”

Tìm đúng người rồi.

Tôi hít một hơi, chậm rãi nói qua ống nghe:

“Mã nhân viên Tiểu Nghệ, phải không? Cô vừa yêu cầu tôi tát con mình ba mươi cái. Cô không sợ tôi khiếu nại cô à?”

Bên kia im lặng một giây, rồi bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

Giọng Tiểu Nghệ vang lên, đầy mỉa mai và ngạo mạn:

“Hừ, loại mẹ bỉm thiếu hiểu biết như chị tôi gặp nhiều rồi. Không dạy nổi con thì đừng có lên nền tảng của chúng tôi làm loạn!

Khiếu nại tôi? Cho chị biết luôn — tôi chính là bà chủ của công ty này!

Ba mươi cái tát còn nhẹ đấy. Nếu chị không làm theo, tôi còn có nhiều cách khác để xử lý chị hơn nữa!”

4

Thì ra là vậy, bảo sao cô ta lại ngang ngược đến thế.

Tôi bừng tỉnh, khẽ nói:

“Oh, thì ra là bà chủ công ty à, thất lễ, thất lễ.”

Giọng tôi bị cô ta hiểu lầm thành sự nhún nhường.

Cô ta lập tức vênh váo:

“Hừ! Giờ mới biết sợ hả? Muộn rồi! Tôi nói cho chị biết, tôi đổi ý rồi! Điều kiện cũ không tính nữa!”