Kẻ thù của tôi ôm hận mà chết, sáng hôm sau, chồng tôi cũng tự sát theo.

Anh để lại di thư, nói kiếp sau sẽ bù đắp cho tôi, nhưng lại đem toàn bộ tài sản dưới tên mình giao cho con cháu của kẻ thù.

Đời này, anh hại chết con của chúng tôi, nhưng cũng từng vì cứu tôi mà mất đi đôi chân.

Tôi từng không cho anh gặp mặt cha mẹ lần cuối, nhưng khi nhà anh sắp phá sản lại chính tôi ra tay cứu vãn.

Chúng tôi có yêu có hận, có tình nghĩa mấy chục năm cùng nhau nương tựa. Anh nói, chúng tôi là vợ chồng, là bạn đồng hành, là người thân… nhưng duy chỉ không phải là tình nhân.

Thôi thì vậy đi, tôi mệt rồi.

Phó Hàn Uyên, nếu có kiếp sau, tôi không muốn dây dưa gì với anh nữa.

Thế nhưng khi mở mắt ra, tôi lại phát hiện mình đã trọng sinh.

Ở cô nhi viện, một thiếu niên tuấn tú hớn hở dẫn cha mẹ vào, nói muốn nhận nuôi tôi.

1

“Ba mẹ, nếu muốn nhận con nuôi thì hãy chọn cô ấy đi! Cô ấy nhìn là biết giỏi giang, như vậy ba mẹ sẽ có người kế thừa xứng đáng rồi.”

Nghe câu này, tôi liền biết Phó Hàn Uyên cũng đã trọng sinh.

Nhớ tới bức di thư sau khi anh tự sát, tôi khẽ cười. Cũng coi như anh giữ lời hứa.

Kiếp trước, tôi đầy dã tâm, đã chịu đủ cảnh nghèo hèn, bất lực, kêu trời trời chẳng thấu, chỉ một lòng muốn được hào môn thu nhận.

Vì thế, tôi tính toán đủ đường, cuối cùng cũng lọt vào mắt xanh của cha mẹ Phó gia.

Cha mẹ Phó gia rất hài lòng về tôi, nhưng ngay khi tôi nghĩ mình sắp thoát khỏi địa ngục, Phó Hàn Uyên lại dẫn Trương Nhược Nhược tới.

Anh tin lời cô ta, mặc cho cô ta chỉ trích tôi bắt nạt, vu khống tôi tuổi nhỏ mà dám quyến rũ thầy giáo, nói tôi giỏi nhất là giả vờ lừa gạt.

Ngày hôm ấy, giấc mơ của tôi tan vỡ. Khi dắt Trương Nhược Nhược đi, anh còn cố ý tuyên bố trước toàn bộ cô nhi viện: “Diệp Tự Tự là sao chổi, ai ở gần sẽ gặp bất hạnh. Tôi khuyên các người nên tránh xa cô ta.”

Khoảnh khắc ấy, tôi từ địa ngục rơi thẳng xuống vực sâu, phải chịu thêm năm năm khổ cực.

Trong khi đó, Trương Nhược Nhược được Phó gia nhận nuôi, trở thành thiên kim nhà giàu, được cả nhà nâng niu như báu vật.

Hiện tại, tôi đi tới trước mặt cha mẹ Phó gia, nghe Phó Hàn Uyên nói:

“Lần này, em hãy làm em gái tôi. Tôi sẽ đối xử tốt với em, em không cần phải ghen tị với ai nữa… ít nhất tôi sẽ không để em phải chịu khổ thêm năm năm.”

Tôi hiểu, anh đang thương xót tôi của kiếp trước.

Sau này, khi phát hiện Trương Nhược Nhược đã nói dối, anh hối hận suốt mấy chục năm vì đã hại tôi, càng day dứt vì năm năm khổ sở ở cô nhi viện mà tôi phải gánh chịu.

Cha mẹ Phó gia gật đầu, như kiếp trước, ngay lần đầu gặp đã rất vừa lòng với tôi.

Nhưng đời này, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Phó Hàn Uyên, càng không cần nhận ân huệ từ anh. Tôi định mở miệng từ chối.

Đúng lúc đó, Trương Nhược Nhược còn nhỏ đã khóc lóc chạy vào. Quần áo trên người bị xé rách, cánh tay còn chảy máu vì vết dao cắt.

“Nhược Nhược! Con… con không sao chứ?”

Cô ta ngẩng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng lại quỳ khóc trước mặt cha mẹ Phó gia:

“Chú, thím, các người là tới cứu cháu sao? Xin các người, cháu không muốn chết! Cháu thật sự không muốn chết!”

Cô ta đang bắt chước tôi.

Vì viện trưởng là kẻ cặn bã, tôi từng dùng cách này để tự cứu mình. Nhưng Trương Nhược Nhược trước giờ luôn may mắn, được số phận ưu ái, chưa từng chịu khổ, cũng chẳng bị người xấu nhắm tới.

Kiếp trước, khi thấy cảnh này, tôi lập tức sụp đổ, lao tới chất vấn cô ta, vì thế khiến cha mẹ Phó gia chán ghét.

Lúc này, tuy Phó Hàn Uyên biết cô ta đang giả vờ, nhưng anh vẫn không kìm được mà thương xót.

“Ai dám bắt nạt em, tôi nhất định sẽ thay em ra mặt.”

Nhược Nhược không dám liều, sợ nếu chưa được nhận nuôi mà lại đắc tội với viện trưởng thì sẽ mất chỗ dựa.

Tôi chớp mắt, bước lên trước bình tĩnh nói:

“Là viện trưởng. Ông ta chỉ thích những đứa trẻ xinh đẹp, mà Nhược Nhược là đứa xinh nhất ở đây.”

“Cái tên súc sinh này!” – cha Phó nghiến răng siết chặt nắm đấm.

“Đừng khóc nữa con, lau nước mắt đi.” – mẹ Phó đau lòng khuyên nhủ.

Phó Hàn Uyên đứng một bên, mím môi, cụp mắt xuống. Tôi quá hiểu anh, biết rằng anh đã thay đổi ý định.

“Ba mẹ, chúng ta nhận nuôi Nhược Nhược đi.”

“Chú, thím, xin hãy nhận nuôi Trương Nhược Nhược.”

Tôi và Phó Hàn Uyên đồng thanh cất lời.

“A Tự, em…” Phó Hàn Uyên kinh ngạc nhìn tôi.

Bởi vì anh biết, ở kiếp trước, lúc này tôi khao khát được cứu, khát vọng muốn thoát khỏi cái địa ngục này đến nhường nào.

Nhưng giờ thì…

Tôi phớt lờ ánh mắt phức tạp xen lẫn áy náy của anh, bình tĩnh đến lạ thường:

“Chú, thím, cháu muốn thử cảm giác làm con một. Cháu không muốn trong gia đình nhận nuôi còn có thêm đứa trẻ khác, nên… cảm ơn chú thím.”

Cha mẹ Phó ngạc nhiên, tiếc nuối hiện rõ trên gương mặt.

Trương Nhược Nhược biết mình sẽ được nhận nuôi, cố tình bước tới trước mặt tôi.

Cô ta ngẩng cằm, cười kiêu ngạo và đắc ý:

“Tôi đã nói rồi, Diệp Tự Tự, cô không tranh được với tôi đâu. Sau này tôi sẽ thành tiểu thư nhà giàu, còn cô thì ngoan ngoãn ở lại đây chịu khổ đi. Muốn trách thì trách cô quá ngu, không vạch trần lời nói dối của tôi!”

Trương Nhược Nhược cười rồi rảo bước rời đi.

Khi bóng lưng cô ta biến mất, từ góc tối có một thiếu niên tuấn tú, ánh mắt hoang mang thất thần bước ra.

Phó Hàn Uyên như không tin nổi vào mắt mình — thì ra Trương Nhược Nhược không phải là đứa nhỏ đáng thương, thuần khiết như anh vẫn nghĩ. Anh chưa bao giờ ngờ rằng cô ta lại có thể thốt ra những lời mặt dày vô sỉ đến thế.