Không thèm đáp lại, chú đi thẳng đến chỗ tôi, giọng đầy quan tâm:

“Chi Hạ, cháu không bị ức hiếp gì chứ?”

Tôi lắc đầu, khẽ cười đáp lại:

“Cháu không sao, chú Vương.”

“Chỉ là nếu chú đến trễ một chút nữa, toàn bộ dòng tiền công ty cháu đã bị vị trưởng phòng Trần đây chuyển sang tài khoản riêng của họ rồi.”

Ánh mắt chú Vương lập tức lạnh hẳn.

Quay sang nhìn Trần Nhã, giọng nói cũng trầm xuống:

“Cô là Trần Nhã đúng không?”

“Phòng thanh tra của Cục Thuế Thành phố à?”

Thấy thái độ quen thuộc giữa tôi và chú Vương, Trần Nhã bắt đầu dao động, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng gật đầu:

“Đúng, là tôi!”

“Tôi có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, chứng minh công ty của Lâm Chi Hạ có hành vi trốn thuế nghiêm trọng!”

Chu Minh Huyền cũng hùa theo:

“Đúng vậy! Tiểu Nhã đã kiểm tra rất kỹ rồi! Sổ sách công ty cô ta hoàn toàn không khớp!”

“Các người không thể vì cô ta quen biết với lãnh đạo mà bao che được!”

Chú Vương không nói nhiều, móc trong túi ra một tấm thẻ công vụ, ném thẳng lên bàn trước mặt Trần Nhã.

“Vậy cô cũng nhìn kỹ xem, tôi là ai.”

Trần Nhã và Chu Minh Huyền đồng loạt cúi đầu nhìn xuống..

【Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Thành phố — Trưởng phòng Giám sát Kỷ luật số 3: Vương Kiến Quốc】

Con ngươi của Trần Nhã co rút dữ dội, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Ủy ban Kỷ luật?!

Sao… sao lại là người của Ủy ban Kỷ luật?!

Chu Minh Huyền cũng chết lặng, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Chú Vương chỉ thẳng vào Trần Nhã, ra lệnh cho các nhân viên phía sau:

“Còng kẻ mạo danh cán bộ nhà nước, tống tiền tống của này lại cho tôi!”

Hai nhân viên lập tức bước lên, rút còng tay ra.

Trần Nhã hoàn toàn sụp đổ, hét toáng lên:

“Tôi không mạo danh! Tôi chính là người của Cục Thuế! Anh tôi là Phó cục trưởng Trần!”

“Các người không được bắt tôi!”

Chú Vương bật cười lạnh:

“Anh cô à? Cục Thuế Thành phố chưa bao giờ có phó cục trưởng nào tên Trần cả.”

“Cái thẻ công tác cô đang cầm, chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn cô thuê người làm giả.”

Từng câu nói như dao nhọn, cắm thẳng vào tim Trần Nhã.

Cô ta hoàn toàn sụp đổ, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chu Minh Huyền đứng bên cạnh, đờ đẫn như tượng đá.

Anh ta không tin nổi vào mắt mình, hết nhìn Trần Nhã rồi lại quay sang nhìn tôi.

“Không… không thể nào…”

“Tiểu Nhã sao có thể là kẻ lừa đảo được? Chi Hạ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tiền của em… tiền của công ty em…”

Anh ta vẫn không chịu tin rằng người mà anh ta tin tưởng bấy lâu — “chị em tốt” Trần Nhã — lại là một kẻ lừa đảo trơ tráo.

Và càng không thể chấp nhận được, tất cả tổn thương mà anh ta từng gây ra cho tôi… lại xuất phát từ một lời vu cáo dối trá.

Chú Vương nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Anh đến bây giờ vẫn không biết bạn gái mình là ai à?”

Rồi chú quay sang tôi, hỏi ý kiến bằng ánh mắt.

Tôi chỉ khẽ gật đầu.

Lúc này, chú Vương mới từ tốn lên tiếng, giọng không lớn nhưng vang vọng khắp cả văn phòng:

“Công ty Sáng Tinh là công ty con do Tập đoàn Lâm Thị sở hữu 100% vốn.”

“Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị — Lâm Kiến Nghiệp — là cha ruột của Lâm Chi Hạ.”

“Còn về cái khoản tiền mà cậu gọi là ‘tiền không rõ nguồn gốc’, thực chất chỉ là tiền tiêu vặt mà chủ tịch Lâm cho con gái lập nghiệp.”

“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ dòng tiền. Từng đồng, từng cắc đều hợp pháp và minh bạch.”

“Con gái của một tập đoàn sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ như thế — cần ai bao nuôi à?”

“Cần phải trốn thuế rửa tiền chỉ để mua một cái túi xách, một căn nhà à?”

Lời nói của chú Vương vang lên như tiếng sét đánh ngang tai trong đầu Chu Minh Huyền.

Tập đoàn Lâm Thị…

Lâm Kiến Nghiệp…

Con gái của người giàu nhất thành phố…

Sắc mặt anh ta tái mét, không còn chút máu.

Anh ta ngây người nhìn tôi, môi run rẩy, nhưng không nói nổi một chữ.

Năm năm qua, vì để anh ta không tự ti, tôi chưa bao giờ nhắc đến gia thế.

Tôi cùng anh ta ăn hàng vỉa hè, chen chúc trên xe buýt.

Tôi đã từng nghĩ, đó là tình yêu.

Nhưng giờ nhìn lại, thì ra chỉ là một vở kịch độc diễn của riêng tôi.

Cuối cùng, Chu Minh Huyền cũng tỉnh ra, lao đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi thật chặt.

“Chi Hạ… anh xin lỗi, xin lỗi em!”

“Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi!”

“Là con tiện nhân Trần Nhã đó lừa anh! Anh bị ma làm mất trí!”

“Em tha thứ cho anh lần này đi, được không? Năm năm tình cảm của chúng ta, không thể nói bỏ là bỏ như thế mà!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, rút tay mình lại.

Người của chú Vương đã khống chế Trần Nhã.

Khi đi ngang qua tôi, cô ta trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hận:

“Lâm Chi Hạ, tôi có làm ma cũng không tha cho cô!”

Tôi thậm chí không buồn liếc cô ta lấy một cái.

Chu Minh Huyền thấy tôi hoàn toàn không lay chuyển, vội vàng quỳ phịch xuống đất, nước mắt sắp trào ra.

“Chi Hạ, anh xin em! Cho anh một cơ hội nữa!”