“Một triệu hai trăm nghìn tệ.”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, tin nhắn báo tiền đền bù giải tỏa chuyển vào tài khoản vẫn còn nhấp nháy trên màn hình.

Ngôi nhà cũ của ba mẹ tôi bị tháo dỡ, khoản tiền đền bù đã chuyển thẳng vào thẻ của tôi.

Tôi vừa định nói tin vui này với chồng – Triệu Vũ Huyền, thì anh ta đã lên tiếng trước.

“Lâm Nhiễm, tiền đền bù chuyển vào rồi phải không?” Anh ta cười nói, “Em họ anh – Tô Tình muốn mua xe, em chuyển cho nó 400 nghìn đi.”

Tôi sững người ba giây: “Gì cơ?”

“Em họ mà, người nhà mình.” Anh ta nói đầy lý lẽ, “Với lại, tiền đó là của ba mẹ em, mà em là vợ anh – chẳng phải tiền của chúng ta sao?”

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn anh ta.

Kết hôn ba năm, lần đầu tiên tôi cảm thấy người trước mắt thật xa lạ.

“Anh đợi em một chút.” Tôi cầm lấy túi xách.

“Em đi đâu?”

“Ngân hàng.” Tôi không ngoảnh đầu lại, “Em muốn kiểm tra xem, số tiền này có thật sự là ‘tiền của chúng ta’ không.”

Chương 1

Trước máy tra cứu giao dịch tự động ở ngân hàng, tôi tra cứu sao kê ba tháng gần nhất.

1,2 triệu, chuyển vào lúc 3 giờ chiều hôm qua.

Sau đó tôi nhìn thấy một khoản chuyển đi lúc 10 giờ sáng nay.

Người nhận: Tô Tình.

Số tiền: 400 nghìn.

Ghi chú: Mua xe.

Tôi chụp màn hình, lưu lại, ngón tay dừng rất lâu trên màn hình.

400 nghìn.

Ba mẹ tôi chắt chiu cả đời, sống trong căn nhà cũ hơn ba mươi năm, tiền bồi thường giải tỏa là 1,2 triệu, vậy mà anh ta vừa mở miệng đã lấy 400 nghìn.

Để mua xe cho “em họ”.

Tôi mở WeChat, lục lại đoạn trò chuyện giữa Triệu Vũ Huyền và tôi, kéo rất lâu mới tìm thấy lần anh ta từng nhắc tới “em họ Tô Tình”.

Năm ngoái trong tiệc tất niên công ty, anh ta chỉ vào một cô gái mặc váy trắng nói: “Đây là em họ anh – Tô Tình, mới vào công ty, mọi người làm quen nhé.”

Lúc đó tôi còn thấy cô gái này trông khá ngoan hiền, cười lên có hai lúm đồng tiền.

Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt Triệu Vũ Huyền nhìn cô ta hôm đó, có gì đó không đúng lắm.

Tôi lại mở Alipay, tra lịch sử chuyển khoản.

Vừa tra xong, tay tôi run lên.

Hai năm qua, Triệu Vũ Huyền chuyển tiền cho “Tô Tình” dày đặc, từ 520 đến 1314 đến 9999, còn có vài khoản lớn: 50 nghìn, 80 nghìn, 100 nghìn.

Tôi cộng từng khoản một, tính ba lần.

Tổng cộng 230 nghìn.

Cộng thêm 400 nghìn hôm nay, là 630 nghìn.

Tôi hít sâu một hơi, mở WeChat của Triệu Vũ Huyền, gửi cho anh ta một câu: “Anh đang ở đâu?”

Anh ta trả lời ngay: “Họp ở công ty, sao vậy em?”

“Không có gì, tối về sớm nhé, em nấu món thịt kho tàu anh thích.”

“Được.”

Tôi cất điện thoại, bước ra khỏi ngân hàng.

Nắng rất gắt, tôi giơ tay che, bỗng muốn bật cười.

Ba năm kết hôn, tôi luôn cho rằng mình lấy được một người đáng tin.

Triệu Vũ Huyền làm kinh doanh, thu nhập không cao lắm, nhưng lương hàng tháng đều đưa tôi, đối xử với tôi cũng coi như chu đáo.

Lúc tôi mang thai, anh ta nhớ mua sữa bầu cho tôi, còn đi khám thai cùng tôi.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ sống như vậy mãi.

Sinh con, mua nhà, bình yên sống cả đời.

Giờ nghĩ lại, đằng sau những điều “chu đáo” đó, che giấu điều gì?

Tôi khẽ xoa bụng, đã 12 tuần, bụng bắt đầu nhô lên.

Hôm qua đi khám, bác sĩ bảo em bé rất khỏe mạnh.

Tôi vốn định hôm nay nói cho Triệu Vũ Huyền tin vui này cùng chuyện tiền đền bù, chúng tôi có thể lấy số tiền đó đặt cọc mua nhà, cho con một mái ấm.

Kết quả vừa mở miệng, anh ta đã nói: “Chuyển 400 nghìn cho Tô Tình mua xe.”

Tôi bắt taxi về nhà, suốt đường đầu óc rối loạn.

Triệu Vũ Huyền nói Tô Tình là em họ, nhưng tôi chưa từng nghe mẹ chồng nhắc đến “cháu gái” này.

Hơn nữa mấy ghi chú chuyển khoản kia, 520, 1314, là chuyển cho em họ sao?

Càng nghĩ càng thấy sai sai.

Về đến nhà, tôi mở máy tính, đăng nhập WeChat của Triệu Vũ Huyền.

Tôi biết mật khẩu của anh ta, là ngày sinh của anh và tôi, sáu chữ số, chưa từng đổi.

Trước đây tôi nghĩ đó là sự tin tưởng của anh dành cho tôi.

Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ vì anh ta chắc chắn tôi sẽ không kiểm tra.

WeChat đăng nhập xong.

Tôi mở đoạn trò chuyện giữa anh ta và “Tô Tình”.

Tin đầu tiên, là ba năm trước.

Triệu Vũ Huyền: “Tình Tình, anh kết hôn rồi.”

Tô Tình: “Em biết. Chúc anh hạnh phúc.”

Triệu Vũ Huyền: “Xin lỗi em.”

Tô Tình: “Không cần xin lỗi, em sẽ đợi anh.”

Tôi nhìn chằm chằm câu “Em sẽ đợi anh”, ngón tay run rẩy.

Tiếp tục kéo xuống.

Ba năm nay, họ gần như ngày nào cũng trò chuyện.

“Bảo bối hôm nay vất vả rồi.”

“Chồng ơi, em nhớ anh.”

“Đợi anh xong việc, chúng ta đi Tam Á.”